Cụ hay nghĩ xấu người khác nhá , tài nguyên diễn đàn có hạn nên cẫn ghi rõ là trích gồi , mí lại chỉ đưa những gì cô đọng nhất tránh mọi người nghĩ xấu hơn đi . Tay tác giả cũng đồng ý với mình như vậy khi chém gió hôm 20-11 vừa rồi :mrgreen:
Em thấy thương tác giả. Đọc giọng văn nhăn nhúm, tự ty, rụt rè, căm phẫn, lộn xộn....em đoán tay này đã từng chơi loa đài và bị bọn cao bồi già phố cổ nó cho ăn quả đắng :mrgreen:
Các cụ cứ pháo cật lực , mình cũng cảm thấy hụt hẫng khi thần tượng Hà thành của mình bấy nay tự dưng bị tay này lột truồng , nói xéo , tìm mãi ếch thấy mấy câu tử tế :mrgreen: Có khi nào lão này cũng bị các bác Audio thuốc rồi akay như cụ S1 dự đoán chăng , nhất là cái vụ đờ mi xe dông ý :roll: :mrgreen:
Các Bác cứ thần tượng hoá, thi ca hoá người Hà nội, chứ em thấy người Hà nội điểm tốt ít hơn điểm xấu, đi xa em chỉ thấy nhớ Hà nội, nhớ mùa thu, nhớ cái rét căm căm mà áo lại rách, nhớ cây hoa sữa trước nhà lúc bé hay ra bắt ve, làm đích phóng phi tiêu...người Hà nội ư ?? nhạt lắm...
Trảm phong đại pháp là công phu đặc dị của phái tập thể cũ, còn phố cổ có món bóc mẽ đại pháp chuyên dùng để khắc chế trảm phong đại pháp :mrgreen:
Em thì cho rằng cái sự yêu ghét tùy thuộc vào nhân duyên. Những bài hát, đoạn văn hay nhất về HN đều lại do người ngoại tỉnh cảm được cái ân tình của mảnh đất đã dung dưỡng và thăng hoa tài năng của họ viết lên...
Chiên gia nhét chữ oi tập thể dột nát còn đâu mã để mà bóc , về khoản tranh khôn thì phố cổ vẫn lun là quán quân mừ :mrgreen:
Lại nói đến món phở quát cháo chửi. Tuần trc tớ đi công tác ở Rạch Giá Kiên Giang, ra khu lấn biển ngồi với mấy em: Ảnh.. Em muốn ra HN chơi nhưng thấy ng ta biểu người ở ngoài đó ghê lắm, ở HN đi ăn ko cẩn thận bị chém, bị chưởi dữ lắm à? ....... Lù móa, hết nói..... :twisted: :lol:
Khổ quá, các bác chưa già mà cứ lỗn lận hết. Người ta nói "bún mắng cháo chửi phở xếp hàng", còn món phở quát là của riêng cụ VQ dùng trảm phong đại pháp chế ra, ngoài đời làm gì có mà đi tìm :lol:
Xếp hàng tự xí chỗ bưng tô phở hơn 100 độ C nóng đến khổ, mùa đông mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ăn xong xuýt xoa thấy thương... Cơ mà Bát Đàn em thấy mặn là sao ý, mà dậy mùi quá...Cá nhân em vẫn thích Lý Quốc Sư (đời đầu) hơn, bất kể trời mưa hay nắng, hạ hay đông...
Tông phở BĐ là phở kiểu Nam định, nước dùng nấu bằng nước mắm là chính, xương là phụ. Còn phở LQS thì xương là chính, nước mắm là phụ nên mùi nó thanh nhẹ hơn. Bây giờ LQS giải tán nhưng còn quán phở ở Ấu triệu cũng dùng xương là chính nên có thể thay thế được bác ạ. Phở BĐ thì em đánh giá được cái thịt ngon, tươi và nhiều. Ăn một bát no đến chiều vì nhiều thịt quá khó tiêu...
Đồng ý với bác Nghenhin, Ấu Triệu còn có hàng rửa xe bên cạnh ăn xong là rửa xong ko bít còn hông ta? 1 hàng nữa ngon là Hai Bà Trưng cạnh trường Nghệ Thuật Cao Đẳng thì phải, bé tí ăn sáng vừa ăn vừa bưng ghế chạy toé khói vì các chú CA.
Ngài phóng tác ra cái chữ "ân tình" sao cấm người khác mô li phê đc nhể :lol: chữ "ân tình" ấy (nếu có) phải để người ngoài nói ra chứ anh là người bản địa nói thay thì nó khác gì mèo tự khen mèo dài đuôi
Dạo này lại ăn nhạt à. Cái "ân tình" đó là của các nhạc sĩ, nhà văn ngoại tỉnh cảm mà viết nên chứ mềnh có nói đâu. Thậm chí người chưa đặt chân đến HN mà còn cảm được và để cho đời bài ca hay thế này. Thật buồn cho những kẻ lúc nào cũng khoe "Nơi tôi sinh, Hà nội" :lol: https://www.youtube.com/watch?v=IswJk6a-LW0
À thì ra là nhai lại thôi :mrgreen: thằng nào hay khoe cắt rốn ở HN thì chưa biết nhưng cái ngữ khệnh khạng ra giọng bố đời thì ai cũng biết là ai đấy ! người chưa đặt chân đến HN thì chỉ mơ vs tưởng chứ cảm cái nỗi gì , cảm xạ hử ? dốt chữ thì bớt dùng đại ngôn đi ông nhé :lol:
Tết sắp về. Mùa đông cằn cỗi dường như luôn dài hơn ở quê mình nơi có hàng trăm quả đồi bát úp lúp xúp nằm ngẩn ngơ như dùng dằng lên miền núi hay về dưới xuôi. Kể cả khi tiết trời đã lập xuân rồi thì sương muối vẫn hay về nhói buốt bàn chân mẹ ngược dốc với gánh sắn thái lát trĩu nặng trên vai. Mình luôn nhớ đến 1 cậu bé lũn tũn chạy theo sau chờ đến bãi bằng phẳng để cùng mẹ dãi sắn ra phơi đợi nắng lên tan giá. Phải dậy đủ sớm để leo lên sườn đồi trước khi nắng cuối đông về, sau khi xong việc mới quày quả về nhà vác chiếc cặp chà bá trên vai nhưng vẫn lích rích nhảy chân sáo đến trường. Dù chỉ còn vài tuần nữa là tết nhưng sương giá vẫn luôn hiện diện ở vùng trung dung lửng lơ đó. Những mạng nhện đẫm sương đêm óng ánh dưới nắng sớm, những ngọn chè vè khẽ khua khắng trong sự hớn hở của con trẻ hóng tết về. Mong ước cũng không nhiều, thường chỉ là 1 nắm pháo đùng tự cuốn hay một đôi dép Tiền Phong quai hậu nhựa trong là cũng quá đủ cho một cái tết. Con trẻ thì không giờ biết mỗi khi mẹ cố nén tiếng thở dài khi chuẩn bị tết về, cặm cụi ngồi chẻ những sợi lạt giang mỏng mảnh, cặm cụi kì cọ những lá dong ngăn ngắt mới mua ngoài mậu dịch, căm cụi đãi những hạt đỗ xanh mây mẩy chuẩn bị gói bánh. … Thanh niên trong làng trước tết thường đi lên đồi xa chặt củi về tích trữ, hoặc hì hục tụ tập bên những khóm tre già để bổ gốc gánh về nấu bánh chưng. Vẫn đứa trẻ lũn tũn ngồi hóng bên rổ hành già cay xè mắt, thi thoảng vùi trộm vài củ vào trong lớp than hồng ấm rực làm cả không gian thơm lừng hương hành nướng. Và cả nhà quây quần bên nồi bánh chưng trò chuyện tiễn năm cũ và đón năm mới với khao khát được đủ đầy hơn. Tết sắp đến rồi, Hà Nội cứ ngăn ngắt gió mùa làm mình thấy hai bàn chân như nhói nhói gai xấu hổ chọc khẽ trên một triền đồi ướt sũng sương giá của những năm nào…