Em đọc bài này mà em thấy thương Bà Xã hơn. Anh ơi đừng coi gia đình như người dưng Giá như như ăn xong anh chỉ cần cùng dọn với em một tý thôi thì em sẽ thấy vui hơn rất nhiều dù rất mệt. Nhưng ăn xong, có khi em còn chưa kịp buông bát xuống anh đã đi chơi, thế là ăn xong lại căm cụi dọn dẹp, quần áo, con cái,… Em cảm thấy mình như một đứa ôsin. Em đã nghĩ rất nhiều và quyết định phải nói ra những gì em nhận thấy, em suy nghĩ về gia đình mình, về anh và cả về em nữa. Chứ cứ để thế này lúc nào em cũng thấy ấm ức. Em biết rằng em không thể nói trực tiếp với anh được vì chắc hẳn đề cập tới vấn đề này là anh sẽ gạt đi ngay, em mong anh hãy kiên nhẫn đọc những gì em viết ra và hãy nhìn nhận một cách khách quan. Anh biết không hồi mới chơi với anh, điều đầu tiên anh tạo cho em niềm tin là thái độ quan tâm, chu đáo của anh đối với gia đình. Trong em thì luôn hy vọng sau này lấy được người chồng biết chăm lo, quan tâm tới gia đình, vợ con. Đồng thời em luôn mong muốn lấy được người chồng cũng quan tâm tới nhà mình như nhà họ. Em đã tin anh sẽ là người như thế! Nhưng giờ đây em thật buồn khi càng ngày càng nhận thấy anh đối với em chẳng ra sao cả, anh không tôn trọng em. Em có cảm giác “gia đình” mình chỉ là chỗ ăn và ngủ của anh mà thôi. Anh sống là vì gia đình (bố mẹ, anh chị em anh) điều này em không hề trách, thậm chí em cảm thấy vui vì điều đó. Nhưng đúng ra phần còn lại anh phải sống vì gia đình mình và công việc, nhưng anh lại dành trọn nó cho bạn bè và công việc. Em không có ý ngăn cấm anh bạn bè. Nhưng bây giờ anh có gia đình rồi, anh phải biết cân bằng, anh phải vì gia đình mình là trên hết. Có như thế thì gia đình mới vui vẻ, hạnh phúc được. Tình cảm nó cũng như một trái cây, anh chia ra nhiều phần thì làm sao mà phần nào cũng trọn vẹn được. Cả ngày đi làm rối, giá như thời gian ở nhà anh tranh thủ chơi, vui đùa với vợ con, giúp vợ dù là một chút việc nhà thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Dù là công việc nhà không có nhiều nhưng đó là cách anh thể hiện tình cảm, thái độ quan tâm đối với gia đình. Nhưng đây anh về thì sao? Đã có người hỏi em không biết anh sống với vợ hay với bạn bè. Em chỉ biết cười mà không nói được gì cả! Anh ra ngoài quan hệ như thế nào em không biết. Nhưng thực sự cách anh thể hiện trong gia đình thì quá kém. Những cái rất nhỏ thôi nhưng nếu anh để ý tới thì gia đình sẽ được hạnh phúc, nếu không thì… Anh đừng tưởng trong gia đình thì đối với nhau thế nào cũng được. Đó là cả một nghệ thuật đấy, tất nhiên là tình cảm thật chứ không phải là thái độ giả dối đối với nhau. Vì thế mà có gia đình sao mà hạnh phúc vậy, lại có những nhà luôn luôn tẻ nhạt, đánh chửi nhau, sống với nhau như nghĩa vụ, dẫn nhau ra toà. Giá như như ăn xong anh chỉ cần cùng dọn với em một tý thôi thì em sẽ thấy vui hơn rất nhiều dù có mệt đến đâu. Nhưng ăn xong, có khi em còn chưa kịp buông bát xuống anh đã đi chơi, thế là ăn xong lại căm cụi dọn dẹp, quần áo, con cái,… Em cảm thấy mình như một đứa ôsin. Em thèm có được buổi tối cả nhà cùng vui vẻ cười nói chuyện với nhau sau một ngày mỗi người một nơi để làm việc. Có như thế thì mới hiểu được nhau, mới làm ấm không khí trong gia đình được. Nhưng tất cả điều đó anh dành cho bạn bè. Nhiều lúc em tự hỏi không biết anh sống với em hay anh sống với bạn anh. Nếu vì bạn bè nhiều như thế thì anh vội gì đã lấy vợ vào để bản thân thì mất tự do, mà lại làm vợ phải ấm ức, phải khổ theo mình. Sao không cứ sống với bạn đi. Em thèm được những lời nói chân thành, những gì sai thì góp ý một cách đàng hoàng, nhẹ nhàng. Còn anh thì em nói câu nào là anh chặn họng câu đấy, rồi “đàn bà biết gì mà nói”, Em tự nhủ may mà em cũng đi làm, cũng không phải thuộc dạng xxx dốt, anh cũng không phải là người kiếm ra nhiều tiền. Nếu không thì không biết anh còn khinh khiến em đến mức nào. Cứ như thế anh làm em dần dần mất cảm giác muốn nói chuyện với anh. Và giờ đây là chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả. Vì mọi chuyện của anh thì anh san sẻ với bạn anh, chuyện của em thì anh cho là toàn chuyện vớ vẩn. Em biết anh công việc nhiều, vất vả. Nhưng nếu anh thử vai trò của người vợ, cũng đi làm cả ngày lại nuôi con nhỏ, chỉ trong 2 ngày thôi thì anh sẽ thấy em cũng mệt mỏi đến mức nào. Nhưng em vẫn cố gắng vì ai cũng thế. Ai cũng vất vả. Tất cả là em nghĩ vì tương lai của bọn mình, của con chúng mình. Kể cả việc em muốn tìm công việc khác như lần vừa rồi cũng là vì thế. Dù em thừa hiểu làm như thế là vất vả hơn rất nhiều. Nếu anh như người khác thì động viên em, nhưng anh lại cứ dè bỉu. Em biết tụi mình còn phải vất vả nhiều và em muốn cùng anh gánh vác, em không muốn ỷ lại toàn bộ cho anh nên em mới thế. Chẳng có cái gia đình nào mà chồng cứ tối đến là đi chơi đến 11h-11h30 mới về. Như thế tình cảm vợ chồng làm sao có thể vui vẻ, hạnh phúc được. Vì chẳng có thời gian nào mà nói chuyện, chia sẻ cùng nhau. Có thể anh như thế là vì anh không muốn nói chuyện, chia sẻ với em ? Nếu thật sự vậy thì em không còn cách nào để cứu vãn không khí nặng nề suốt ngày bao phủ trong gia đình mình nữa rồi. Còn vấn đề đối với gia đình nhà vợ. Em thấy trong anh không hề có chút tình cảm nào đối với gia đình ngoài nhà em. Một năm rưỡi nay anh chính thức là con cái trong nhà nhưng chưa một lần anh gọi điện về nhà nói chuyện với bố mẹ em, không bao giờ anh hỏi han về bố mẹ dù là những lúc bố mẹ bị ốm. Anh còn nhớ lần mẹ bị ngã gẫy tay không, mấy lần em bảo anh gọi về hỏi thăm mẹ một câu, nhưng nay anh bảo mai, mai anh bảo ngày kia và cuối cùng là không gọi. Kể từ đấy em quyết định không bảo anh gọi về nữa, để tuỳ anh, kể cả khi bố mẹ ốm đau. Hôm trước chị Hiền sinh, anh bảo để mai anh gọi lên hỏi thăm bác, em thấy có vui lên được một chút, nhưng rồi sao…? Anh nghĩ chỉ tiền là giải quyết được mọi vấn đề à? Một điều em đề nghị anh là hãy tôn trọng gia đình, anh chị em, họ hàng, bạn bè em. Hơn nữa dù có tức giận bao nhiêu thì cũng đừng có mà lôi bố mẹ em ra mà chửi. Em căm thù nhất là điều đó đấy! Cứ mỗi lần nói đến đứa bạn nào của em là anh cũng chê bai, dè bỉu. Mỗi lần bảo đến nhà bạn em chơi là anh lại có lý do. Anh không thể hiện để em có thể hãnh diện được với bạn bè. Hình như anh xấu hổ nếu để người khác biết anh quan tâm tới vợ con. Anh chỉ hãnh diện khi hách dịch vợ con trước mặt người khác mà thôi. Mặc dù thế đối với bạn bè anh thì sao? Anh có thể bỏ mặc việc nhà để đi với bạn anh bất kỳ lúc nào. Quả thực em chẳng ưng gì bạn anh kể từ ngày bọn anh ăn uống ở nhà mình rồi bỏ mặc em dọn dẹp, dù lúc đó em mới đang chửa mấy tháng đầu rồi kéo nhau đi qua đêm. Nếu là bạn tốt thì không bao giờ để xảy ra điều đó, không bao giờ đến gia đình người ta uống say rồi cãi nhau. Nhưng vì họ là bạn anh nên em vẫn phải tỏ ra tôn trọng, vui vẻ với họ để anh được hài lòng. Nhưng đến bây giờ thì em thực sự tức giận vì có người đã tỏ ra không tôn trọng em. Lý do cũng có thể là vì chính anh không tôn trọng em, không coi em ra gì cả, nên họ cũng thế. Sáng ra bạn rủ anh đi, em bảo anh ăn đã rồi hãy đi, anh lại gắt lên và bào “không ăn”. Bận thì mỗi người một việc. Như người khác anh bảo “Muộn rồi anh phải đi, anh chủ động ăn ngoài, tí 2 mẹ con ăn đi” thì có phải em vui lòng biết bao không. Mệt cũng bõ cái công. Như người khác đi mua về thấy mẹ, vợ bận thì tự nấu lấy. Đây đã vứt đấy rồi còn cáu gắt với vợ. Em biết nhiều lúc em cũng không phải. Nhưng anh biết không có lúc em đã cố tình tỏ ra bướng bỉnh vì thái độ của anh đối với em. Giá như có gì em sai anh nhẹ nhàng góp ý thì đã khác. Anh cứ cau mày lên, nói em trước mặt người khác, điều đó càng khích lệ em hơn chứ không làm em bớt đi đâu. Em cũng rất mong nghe được những lời nói thẳng thắn từ phía anh về em. Thực sự bây giờ em cũng không biết anh nghĩ gì về em nữa vì có bao giờ 2 vợ chồng nói chuyện thẳng thắn được với nhau đâu. Em hy vọng không nhận được câu: “Hãy tự xem lại bản thân mình”. Sau khi nói ra được những điều này dù anh có như thế nào thì chắc hẳn trong lòng em cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Nó không còn như một khối bom ở trong người em nữa. Em mà không nói ra chỉ sợ nó sẽ nổ bung trong một ngày nào đó gần đây. T. Huong
Cám ơn bác vì câu truyện Nhưng em chưa hiểu sao nó lại là "Thư gửi các anh mê Audio"???Mấy ông mê audio là hay ở nhà nhất.
Đoạn trên mà sửa lại là: "Chẳng có cái gia đình nào mà chồng cứ đúng 4h30 là có mặt ở nhà nhưng 2 giờ đêm mới chịu mò lên giường" thì cả bài hoàn toàn đúng với tiêu đề
Em cũng vote 5 sao cho các bác audio về khoản dễ bảo. Sáng đi làm, chiều lật đật chạy về nhà, chẳng đi đâu hết trừ khi nào mua đồ audio hay nghe ké đồ audio thui. Lúc nào cũng quanh quẩn cái đám máy móc chẳng thiết đi đâu. Thiệt là chán mấy ông này hơn chán con gián :evil: :wink:
Em thì cầu trời đây không phải thư của bà xã thằng bạn em, vì nó hay sang nhà em nghe nhạc chung với em lắm ạ :mrgreen:
Hi! Em chắc chắn cái anh chàng trong câu chuyện trên không phải là dân audio và "mê audio", cách ứng xử với gia đình như vậy cũng không phải nằm trong số các anh mê nhạc vàng/Jazz/Blue/Country và hơn nữa tối nào cũng đi nhậu nhẹt với bạn bè 11h30 mới về lại càng không phải, vì như vậy thì tậu bộ dàn Audio để làm gì - cho vợ nghe chắc! Các anh mê audio thường chỉ có tội lớn nhất là dấu vợ về giá trị thực của món đồ audio của anh ta mua được thôi! :lol: (Cái này chắc có nhiều Bác giống em :lol: )
E tưởng chưa kịp buông bát xuống anh đã cầm mỏ hàn hoặc mò mẫm cái ampli/nghe nhạc chứ. Còn đi chơi thì.....ai biết mê audio hay là cái gì khác ngoài đường??? Bác nào có bà xã đọc bài này chắc cũng ''nhức xương'' nhỉ?
Bà nào có phước 3 đời để lại mới có được ông chồng mê audio. Nhưng mà mấy ông mê audio đừng có ỷ lại nhé, phải mê chơi chim nữa đó (định kỳ xách chim ra chơi)
Em thấy tựa bài nên ghi :" Thư gởi các anh không mê audio " mới đúng . Giao tiếp với tất cả những bác mua audio , bác nào cũng nhắc : về nhà ai (tức là "bả" đó !) hỏi mua bao nhiêu thì nói hổng biết nha ! :mrgreen: . Sợ thì sợ mà thương thì thương ! vậy làm gì có chuyện kinh khủng như bác Trieuson viện dẫn được . Dân mê audio hiền và ngoan lắm cơ !
Em biết có bác mê audio quá vợ nó bỏ luôn mà vẫn bình thản .Mấy lần đầu đến nhà chơi, còn thấy vợ bác ý đi qua đi lại xoi ghê lắm. Cách độ nửa năm, em đến thăm nhà, chẳng thấy vợ bác ý đâu. Hỏi ra , bác ý bình thản trả lời :"từ ngày nó đi, nghe nhạc hay hẳn" :lol:
Cảm ơn Bác TrieuSon rất nhiều, đọc xong bài này em lại thấy thương Vợ quá :lol: Thôi có khi em cũng từ bỏ Audio, chứ ko may Vợ nó mà bỏ thì em lấy đâu ra được Cô Vợ già như thế :lol:
Mới đọc vô phát là em yên tâm không phải vợ mình vì em phụ trách khâu rửa chén ạ Vợ em mới ra chỉ thị từ giờ trở đi không "đầu với đít" gì nữa ạ Bây giờ em phải làm sao???
Nhưng mấy ông mê audio mà lại có thêm cái máu chụp choẹt thì khác anh Chim ơi, suốt ngày ở ngoài vườn hoa với mẫu thôi :lol: