Tìm hiểu lịch sử các bài hát

Discussion in 'Âm nhạc' started by ThuyLT, 4/5/07.

  1. ThuyLT

    ThuyLT Advanced Member

    Joined:
    4/12/05
    Messages:
    3.404
    Likes Received:
    80
    Mỗi bài hát đều do tức cảnh mà có, khi xem xét vấn đề này có nhiều thú vị đến bất ngờ.

    Mời các bác trao đổi thông tin quý hiếm tại đây.

    Xin mở đầu bằng lịch sử ra đời của bài "Diễm xưa":

    Thuở ấy có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây long não lá li ti xanh mướt để đến Trường Đại học Văn khoa ở Huế.

    Nhiều ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái ấy vẫn đi qua dưới những vòm cây long não. Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua. Những mùa nắng, ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa mưa Huế, người con gái ấy đi qua nhạt nhòa trong mưa giữa hai hàng cây long não mờ mịt...

    Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp hàng long não để đến trường.

    Từ ban công nhà tôi nhìn xuống, cái bóng dáng ấy đi đi về về mỗi ngày bốn bận. Thời buổi ấy những người con gái Huế chưa hề dùng đến phương tiện có máy nổ và có tốc độ chóng mặt như bây giờ. Trừ những người ở quá xa phải đi xe đạp, còn lại đa số cứ đến trường bằng những bước đi thong thả hoàng cung. Đi để được ngắm nhìn, để cảm thấy âm thầm trong lòng, mình là một nhan sắc. Nhan sắc cho nhiều người hoặc chỉ cho một người thì có quan trọng gì đâu. Những bước chân ấy từ mọi phía đổ về những ngôi trường với những cái tên quen thuộc, đôi khi lại quá cũ kỹ.

    Đi để được những con mắt chung quanh nhìn ngắm nhưng đồng thời cũng tự mình có thì giờ nhìn ngắm trời đất, sông nước và hoa lá thiên nhiên. Long não, bàng, phượng đỏ, muối, mù u và một dòng sông Hương chảy quanh thành phố đã phả vào tâm hồn thời con gái một lớp sương khói lãng mạn thanh khiết. Huế nhờ vậy không bao giờ cạn nguồn thi hứng. Thành cổ, đền đài, lăng tẩm khiến con người dễ có một hoài niệm man mác về quá khứ hơn và một phần nào cũng cứu rỗi cho con người ta khỏi vành đai tục lụy. Và từ đó Huế đã hình thành cho riêng mình một không gian riêng, một thế giới riêng. Từ đó con người bỗng đâm ra mơ mộng và ước mơ những cõi trời đất như không có thực.

    Nhưng thật sự thực và mơ là gì? Thật ra, nói cho cùng, cái này chỉ là ảo ảnh của điều kia. Và với những ảo ảnh đó đã có một thời, khá dài lâu, những con người lớn lên trong thành phố nhỏ nhắn đó đã dệt gấm theo hoa những giấc mơ, giấc mộng của mình. Đó cũng là thời gian mà mỗi sớm tinh mơ, mỗi chiều, mỗi tối, tiếng chuông Linh Mụ vang xa trong không gian, chuyền đi trên dòng sông để đến với từng căn nhà khép hờ hay đang đóng kín cửa.

    Thời gian trôi đi ở đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ người không còn cảm giác về thời gian. Một thứ thời gian không bóng hình, không màu sắc. Chỉ có cái chết của những người già, vào mùa đông giá rét, mới làm sực tỉnh và bổng chốc nhận ra tiếng nói thì thầm của lăng miếu, bia mộ ở những vùng đồi núi chung quanh.

    Trong không gian tĩnh mịch và mơ màng đó, thêm chìm đắm vào một khí hậu loáng thoáng liêu trai, người con gái ấy vẫn đi qua đều đặn mỗi ngày dưới hai hàng cây long não để đến trường. Đi đến trường mà đôi lúc dường như đi đến một nơi vô định. Định hướng mà không định hướng bởi vì những bước chân ngày nào ấy dường như đang phiêu bồng trên một đám mây hoang lạc của giấc mơ.

    Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một dòng sông, qua những hàng long não, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt, để cuối cùng đến một nơi hò hẹn. Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường. Giấc mơ liêu trai nào cũng sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.

    Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là "Diễm của những ngày xưa".
     
    Tags:
  2. caithang

    caithang Advanced Member

    Joined:
    6/4/06
    Messages:
    8.982
    Likes Received:
    39
    Location:
    Hanoi
    Bác Thủy làm em tưởng tượng đến giọng khê khê của ĐTQ, sòn sự tích nào nữa k bác.
     
  3. n_nhoang

    n_nhoang Advanced Member

    Joined:
    29/7/06
    Messages:
    2.520
    Likes Received:
    20
    bác làm em bồi hồi thêm mỗi khi nghe bai diêm xưa do thái hòa trình bày, đọc lời bình của Jennifer Thomas.
     
  4. ThuyLT

    ThuyLT Advanced Member

    Joined:
    4/12/05
    Messages:
    3.404
    Likes Received:
    80
    Trịnh Công Sơn có kể lại câu chuyện về "Giấc mơ Hạ trắng":
    Ở Huế mùa hạ, ve kêu râm ran trên những tàn cây như một giàn hợp xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó còn có gió Lào. Vừa tắm xong là người đã ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu nhiên liệu tích lũy tích lũy trong cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần cũng có cảm giác như vừa rút trong lò lửa ra. Những mặt đường gần như bốc khói với nhiệt độ 42- 43 độ.


    Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng, nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường không còn biết gì. Và bỗng có một lúc nào đó tôi cảm thấy hương thơm phủ ngập cả căn phòng và tôi chìm đắm vào một giấc mơ như một cơn mê sảng. Tôi thấy mình lạc vào một rừng hoa trắng thơm ngào ngạt, bay bổng trong không gian đó. Ðến lúc tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có một người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa dạ lý hương trắng rất lớn. Chính cái mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia. Giấc mơ trong một mùa hạ nóng bức. Trong vùng tôi ở, quanh đó chỉ có một nhà duy nhất trồng dạ lý hương nên tôi biết ngay người mang hoa đến là ai. Sau một tuần lễ tôi hết bệnh. Nghe tin bố người bạn đang hấp hối tôi vội vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ thương và buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản. Hai ông bà đã lớn tuổi thường nằm chung trên một sập gụ xưa. Cứ mỗi sáng bà cụ thức dậy sớm và xuống bếp nấu nước sôi để pha trà cho ông cụ uống. Một buổi sáng nọ, cũng theo thường lệ, bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống bất tỉnh và chết. Mấy người con ở gần đó tình cờ phát hiện ra và đưa bà cụ về nhà một người để tẩm liệm. Sau đó chôn cất và giấu ông cụ. Tất nhiên, khi ông cụ thức dậy hỏi con, mẹ các con đi đâu rồi, thì họ trả lời là mẹ sang nhà chúng con để chăm sóc mấy cháu vì chúng bị bệnh. Vài ngày sau vẫn chưa thấy bà về ông mới trầm ngâm hỏi các con có phải mẹ các con đã chết rồi phải không. Lúc ấy mọi người mới khóc òa lên. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình cơm không ăn, trà không uống cho đến lúc kiệt sức và đi theo bà cụ luôn.


    Câu chuyện này ám ảnh tôi một thời gian. Và sau đó tôi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài "Hạ Trắng".

    Trịnh Công Sơn
    ------

    Hạ Trắng
    Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay

    Nắng qua mắt buồn , lòng hoa bướm say

    Lối em đi về trời không có mây

    Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy




    Gọi nắng cho cơn mê chiều nhiều hoa trắng bay

    Cho tay em dài gầy thêm nắng mai

    Bước chân em về nào anh có hay

    Gọi em cho nắng chết trên sông dài.




    Thôi xin ơn đời trong cơn mê này gọi mùa thu tới

    Tôi đưa em về chân em bước nhẹ trời buồn gió cao

    Đời xin có nhau dài cho mãi sau nắng không gọi sầu

    Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau


    Gọi nắng cho tóc em cài loài hoa nắng rơi

    Nắng đưa em về miền cao gió bay

    Áo em bây giờ mờ xa nẻo mây

    Gọi tên em mãi suốt cơn mê này.
     
  5. ThuyLT

    ThuyLT Advanced Member

    Joined:
    4/12/05
    Messages:
    3.404
    Likes Received:
    80
    Còn đây có thể coi là " trích ngang " của bài hát Những đồi hoa sim:

    Màu tím hoa sim

    Nàng có ba người anh đi bộ đội
    Những em nàng
    Có em chưa biết nói
    Khi tóc nàng xanh xanh

    Tôi người Vệ quốc quân
    xa gia đình
    Yêu nàng như tình yêu em gái
    Ngày hợp hôn
    nàng không đòi may áo mới

    Tôi mặc đồ quân nhân
    đôi giày đinh
    bết bùn đất hành quân
    Nàng cười xinh xinh
    bên anh chồng độc đáo
    Tôi ở đơn vị về
    Cưới nhau xong là đi
    Từ chiến khu xa
    Nhớ về ái ngại
    Lấy chồng thời chiến binh
    Mấy người đi trở lại
    Nhỡ khi mình không về
    thì thương
    người vợ chờ
    bé bỏng chiều quê...

    Nhưng không chết
    người trai khói lửa
    Mà chết
    người gái nhỏ hậu phương
    Tôi về
    không gặp nàng
    Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
    Chiếc bình hoa ngày cưới
    thành bình hương
    tàn lạnh vây quanh

    Tóc nàng xanh xanh
    ngắn chưa đầy búi
    Em ơi giây phút cuối
    không được nghe nhau nói
    không được trông nhau một lần

    Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
    áo nàng màu tím hoa sim
    Ngày xưa
    một mình đèn khuya
    bóng nhỏ
    Nàng vá cho chồng tấm áo
    ngày xưa...

    Một chiều rừng mưa
    Ba người anh trên chiến trường đông bắc
    Được tin em gái mất
    trước tin em lấy chồng
    Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
    Đứa em nhỏ lớn lên
    Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
    Khi gió sớm thu về
    cỏ vàng chân mộ chí

    Chiều hành quân
    Qua những đồi hoa sim
    Những đồi hoa sim
    những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
    Màu tím hoa sim
    tím chiều hoang biền biệt
    Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
    Áo anh sứt chỉ đường tà
    Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
    Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
    Chiều hoang tím có chiều hoang biết
    Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
    Nhìn áo rách vai
    Tôi hát trong màu hoa
    Áo anh sứt chỉ đường tà
    Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu...
    Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm
    Tím tình ơi lệ ứa
    Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
    Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
    Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím
    Tôi ví vọng về đâu
    Tôi với vọng về đâu
    Áo anh nát chỉ dù lâu...

    (1949, khóc vợ Lê Đỗ Thị Ninh)

    Nguyên văn lời tác phẩm:

    Những đồi hoa sim

    Những đồi hoa sim

    Những đồi hoa sim ôi những đồi hoa sim tím chiều hoang biền biệt
    Vào chuyện ngày xưa nàng yêu hoa sim tím khi còn tóc búi vai!
    Mấy lúc xông pha ngoài trận tuyến
    Ai hẹn được ngày về rồi một chiều mây bay
    Từ nơi chiến trường đông bắc đó
    lần ghé về thăm xóm hoàng hôn tắt sau đồi

    Những chiều hành quân ôi những chiều hành quân
    tím chiều hoang biền biệt
    Một chiều rừng mưa được tin em gái mất
    chiếc thuyền như vỡ đôi!
    Phút cuối không nghe được em nói
    không nhìn được một lần dù một lần đơn sơ
    Để không chết người trai khói lửa
    mà chết người em nhỏ hậu phương tuổi xuân thì

    Ôi ngày trở lại nhìn đồi sim nay vắng người em thơ
    ôi đồi sim tím chạy xa tít tan dần theo bóng tối

    Xưa xưa nói gì bên em . . .
    Một người đi chưa về mà đành lỡ ước tơ duyên
    Nói nói gì cho mây gió
    Một rừng đầy hoa sim nên để chiều đi không hết

    Tím cả chiều hoang nay tím cả chiều hoang
    đến ngồi bên mộ nàng
    Từ dạo hợp hôn nàng không may áo cưới
    thoáng buồn trên nét mi
    Khói buốt bên hương tàn nghi ngút
    Trên mộ đầy cỏ vàng
    Mà đường về thênh thang
    Đồi sim vẫn còn trong lối cũ
    Giờ thiếu người xưa ấy đồi hoang mới tiêu điều!

    bản gốc bài nhạc cổ này bạn nào thích nghe liên hệ với tôi nhé,
    nghe là thấy hay ngay.
    hic
    .
     
  6. phuctruong

    phuctruong Advanced Member

    Joined:
    20/12/05
    Messages:
    59
    Likes Received:
    1
    Màu tím hoa sim (Áo anh sứt chỉ đường tà)
    Lời thơ: Nguyễn Hữu Loan
    Phổ nhạc: Phạm Duy
    Trình bày Thái Thanh

    Ngày hợp hôn
    Tôi mặc đồ hành quân
    Bùn làng quê, bết đôi giày chiến sỹ
    Tôi mới từ xa
    Nơi đơn vị về
    ...
    Chiều hành quân qua những đồi sim
    Những đoàn quân, những đoàn quân và tiếng quân ca
    Có lời nào ru ời ời :
    À ơi ! À ơi ! Áo anh sứt chỉ đường tà
    Vợ anh chết sớm, mẹ già chưa khâu
    Những đồi sim, những đồi sim, đồi tím hoa sim
    Đồi tím hoa sim, đồi tím hoa sim
    Đồi tím hoa sim, đồi tím hoa sim
    Đồi tím hoa sim...

    Nghe: Tha thiết buồn
    Đã bác nào đọc Phạm Duy hồi ký chưa? Trong đó có đoạn ông nói về hoàn cảnh ra đời của Màu tím hoa sim và cả Hữu Loan nữa thì mới thấy Thế nào là chiến tranh, chia ly,. http://www.saigonline.com/phamduy/
    Em nghe 3 bài màu tím hoa sim nhưng thấy chỉ có bài của ns Phạm Duy phổ là hay nhất còn một bài của Duy Khánh phổ và trình bày nữa nghe chán chết đi được.
    Xin các bác tiếp cho
     

Share This Page

Loading...