Có bác nào yêu thích nhạc Phú Quang thì vào bàn với em cho vui ! Em nghe nhạc bác này thấy cứ như có điều gì đó nhớ nhung, nuối tiếc, ray rứt (giống như vừa mua hụt một món đồ audio ngon vậy ) , đặc biệt là trong các ca khúc hay có Hà nội, nùa thu và cả mùa đông nữa, chắc thời trẻ bác này có tâm sự gì khó quên lắm, Nhưng dù sao thì em vẫn thấy nhạc Phú Quang rất hay. Em có hầu hết các CD nhạc của Phú Quang, nghe hoài vẫn phê, chỉ hơi tiếc là phần thu âm không được tốt. Văn vẻ em cũng dở, nên mượn lời bài "Khúc mùa thu" điền vào đây cho dài dòng thêm tí vậy : Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa Sao thương ai ở mãi cung hằng Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em Người đàn bà dấu đêm vào trong tóc Còn điều chi em mải miết đi tìm. Tôi đã đến cùng em và tôi biết Em cũng là như mọi người thôi Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp Khi thanh âm cũng bất lực như lời Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời Người đàn bà dấu đêm vào trong tóc Em tìm gì khi thất vọng về tôi Ca từ hay quá các bác nhỉ, các bác ra kiếm CD 69'59" nghe Ngọc Anh hát bài này phê lắm !
Đồng ý với bác. Nhạc Phú Quang nghe hay lắm. Nhưng em lại ít nghe vì: để em lục lại đống CD của em xem bài nào em thích em giới thiệu cho các bác nhe.
Trước đấy em cũng rất thích nhạc của Phú Quang. Sau đó có kiếm vài album của PQ để nghe thì phát hiện là không hiểu sao âm thanh ẹ không chịu được. Quá ngạc nhiên, tìm hiểu thì biết được hình như tất cả các album của bác ấy đều do bác ấy dành 'hòa âm, phối khí' cả!!! Thế cho nên, viết nhạc hay và nghe nhạc biết âm thanh thế nào là hay là 2 vấn đề khác nhau hoàn toàn. Hơi buồn là sau đó em có hỏi thăm các bác nghe nhạc là album nào của bác ấy có âm thanh khá nhất. Được giới thiệu là album "13 chuyện thường ngày". Mua một lần nữa để có kết luận trọn vẹn. Về nhà, bóc tem và bỏ vào máy nghe một lần duy nhất...rồi thôi. Vài cảm xúc và nhật xét riêng của em. Brgds. Lonelywolf
Những ca khúc của Phú Quang phảng phất không khí khói sương của một "chiều phủ Tây Hồ" hay nỗi cô đơn của một kẻ sống luôn khắc khoải về những điều đã không thoả nguyện... hơn ai hết, anh đã đem thơ vào nhạc, tạo thành một thứ ngôn ngữ nhạc thơ, thơ nhạc huyền ảo nhiều biến thái đẹp đẽ của cảm xúc lẫn ca từ. Nhạc Phú Quang lúc nào cũng mong manh một vẻ đẹp hoài cổ của Hà Nội, chẳng có lời nào miêu tả vẻ đẹp Hà Nội mà ta cảm nhận được chính xác như trong nhạc Phú Quang. Tình yêu cũng đẹp một cách buồn buồn, man mác, tiếc nuối. Nhạc của Phú Quang chủ yếu là tình ca, Phú Quang viết xuất phát từ những rung động, những xúc cảm của mình trên nền những tình yêu có thật và cả những ảo tưởng về tình yêu của mình. Nhạc tình nhẹ nhàng trong sáng bây giờ hình như hơi hiếm, toàn cái loại quằn quại thiếu cảm xúc sâu sắc một cách trầm trọng. Nhạc trẻ có thể nghe được và có chiều sâu hiện nay chỉ có một số nhạc sĩ sáng tác được và hầu hết là nhạc sĩ miền bắc, nhưng có lẽ em là người Hà Nội nên thích cách biểu hiện cảm xúc của người Hà Thành hơn. Em xin mạn phép có vài lời về tác phẩm Khúc mùa thu - phổ từ thơ Hồng Thanh Quang Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa, Sao thương ai ở mãi cung Hằng? Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế Ðâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng. Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc, Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em. Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc, Còn điều chi em mải miết đi tìm? Tôi đã đến cùng em và tôi biết Em cũng là như mọi người thôi. Nhưng chưa hết cuộc yêu, tôi đã hiểu Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người. Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá, Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rồi. Mênh mông quá, khoảng trống này ai lấp Khi thanh âm cũng bất lực như lời. Sẽ chỉ còn quầng Thu thuở ấy Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời. Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc, Em tìm gì khi thất vọng về tôi? http://www.nhacso.net/Music/Song/Tru-Ti ... /05F5F32C/ Đoạn flute dạo đầu êm ái của ca khúc dẫn dắt chúng ta vào một không gian tràn đầy kỷ niệm tuy buồn nhưng ngọt ngào. Rồi bỗng dưng tiếng piano đột ngột vút cao dồn dập dường như báo trước một điều gì đau đớn khủng khiếp sắp sửa xảy ra. Rồi giai điệu lại đột ngột trở về sự yên bình như chưa hề có điều gì xảy ra, nhưng nào ai đoán trước được có điều gì sắp diễn ra trong cái vỏ bọc bình yên đó. Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa, Sao thương ai ở mãi cung Hằng? Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế Ðâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng. Một người đàn ông khi thừa nhận mình đã không còn trẻ nữa là lúc ở họ có sự bất lực và thất vọng ghê gớm. Ta đâu còn trẻ nữa. Ta biết rõ điều đó. Nhưng sao trong ta vẫn còn rõ ràng những lời hẹn ước, những câu thề thốt của một thời trai trẻ. Như nhà thơ Lê Mạnh Tuấn cũng đã từng thổ lộ: Mến yêu ơi Ta cuồng say khát vọng Ta đau đáu một cánh buồm xa lắc Tuổi xuân đi qua rồi Sao trái tim đơn côi còn chất chồng vụng dại Những sợi tóc rối mềm tê tái dáng em... Không thể quên, những kỷ niệm cũ như vòng nguyệt quế không bao giờ lụi tàn, chiếu xuống đời ta một thứ ánh sáng huyễn hoặc như một nỗi ám ảnh, một sự day dứt, báo trước những ngày còn lại của cuộc đời ta sẽ luôn bị dày vò trong sự bấn loạn nội tâm. Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc, Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em. Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc, Còn điều chi em mải miết đi tìm? Phải! Ta đã yêu em như thế đó. Ta đã hy sinh cuộc đời mình cho em như đó là điều tất yếu, như dòng sông rồi cũng phải về với biển, như trăng khuyết rồi lại tròn, như đàn chim đến mùa lại quay về tổ. Tiếng nhạc piano một lần nữa lại vút lên dồn dập như khẳng định một lời tuyên thệ của trái tim. Vòng nguyệt quế của số phận đã đặt lên đầu ta một lời nguyện ước như một minh chứng cho tình yêu mãnh liệt, một tình yêu giúp vượt qua mọi trở ngại và sẵn sàng coi “chết là hạnh phúc”. Có ai coi chết là hạnh phúc không? Ta đó! Vậy mà em, người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc, em còn chưa hài lòng ở ta điều gì, còn mãi kiếm tìm điều gì trong hành trình đi tìm hạnh phúc? Tôi đã đến cùng em và tôi biết Em cũng là như mọi người thôi. Nhưng chưa hết cuộc yêu, tôi đã hiểu Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người. Ta cứ ngỡ em, người – đàn – bà - dấu – đêm – vào – trong – tóc, là một người đàn bà huyền bí dưới sự ràng buộc của định mệnh. Nhưng không, ta đến với em với tất cả sự chân thành của trái tim và bằng tình yêu chân thành đó, ta đã nhận ra em cũng như bao người đàn bà khác, có vui buồn, có đau khổ và cả sự khát khao hạnh phúc nữa. Nhưng vào khoảnh khắc đó, ta cũng hiểu thêm một điều rằng, em, người – đàn – bà – như – bao - người – đàn – bà – khác, mới chính là người sẽ ám ảnh ta trọn cả đời này. Ta nhận ra rằng cuộc đời này nếu thiếu em sẽ trở nên nhàm chán, sự tồn tại này nếu mất em sẽ trở thành vô nghĩa. Vậy mà ta cảm giác rằng điều đó đang ở rất gần ta, làm tim ta đau nhói. Cảm giác đó cũng được nhà thơ Lê Mạnh Tuấn nhắc đến: ... trái tim đau đã vắt kiệt đêm rồi Em vẫn xa, xa mãi Em đã ra đi dù rằng ta đã cho em tất cả mọi thứ ta có, ngay cả sự tồn tại của mình: Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá, Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rồi. Mênh mông quá, khoảng trống này ai lấp Khi thanh âm cũng bất lực như lời. Còn lại ta một mình với sự cô đơn, sự im lặng hãi hùng. Em đi rồi, nhưng nỗi ám ảnh về hình bóng của em thì dường như không bao giờ chấm dứt. Ngay cả nếu em có thành tượng đá, thành tro bụi thì cái sự im lặng của hư vô đó cũng đủ làm cho mọi thứ trong ta vỡ oà. Một mình ta với đêm dài câm lặng. “Mênh mông quá, khoảng trống này ai lấp”. Nếu bạn đã từng nghe Lê Dung hát câu này thì mọi lời bình luận sẽ trở nên thừa thãi. Mất em rồi, mọi thứ trong ta đều trở nên trống rỗng. Ta tuyệt vọng trong sự bất lực của thanh âm. Sẽ chỉ còn quầng Thu thuở ấy Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời. Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc, Em tìm gì khi thất vọng về tôi? Rồi ta nhận ra rằng, mùa Thu xưa sẽ chỉ còn là một quầng Thu mờ ảo. Nhưng trong cái mờ ảo, mơ hồ, hư hư thực thực đó thì nỗi cô đơn của ta lại sáng vằng vặc như chưa từng và sẽ không bao giờ tắt. Nó chiếu rọi trên đầu ta như một sự thất vọng ghê gớm, một sự ám ảnh định mệnh đã được dự báo ngay từ lúc “chưa hết cuộc yêu”. Vào lúc đó, ta lại thấy em trở thành huyền bí, hư ảo. Dường như cái cảm giác thấu hiểu em là một người - đàn - bà - như - bao - người - đàn - bà - khác tan biến. Ta chợt nhận ra ta chưa hiểu gì em cả. Cả cuộc đời này ta không hiểu gì em cả. Câu cuối cùng “Em tìm gì khi thất vọng về tôi?” làm chúng ta bàng hoàng về sự thay đổi đột ngột trong suy nghĩ của người đàn ông. Chính ta, phải chính ta đã làm em thất vọng. Em đã đến với ta nhưng ta đã làm được gì cho em, có lẽ chả gì cả. Ta đã yêu em bằng tình yêu mê muội. Em thất vọng. Em đã ra đi. Lời nguyện thề ư, chết là hạnh phúc ư? Từng đó là chưa đủ. Em cần ở ta một cái khác. Cái gì ư? Chính ta cũng không hiểu. Đến bây giờ ta vẫn không hiểu. Và nỗi cô đơn sẽ mãi vằng vặc trên đầu như sự trừng phạt cho kẻ thất bại trong trò chơi của số phận. Với âm hưởng chậm và nhẹ nhàng, đoạn cuối ca khúc như một một sự thừa nhận, thừa nhận trong sự bất lực. Toàn bộ ca khúc có một âm hưởng buồn, nhưng ở các cung bậc khác nhau, lúc thì là nỗi buồn da diết, sâu lắng, lúc thì cuộn cuộn trào dâng, đau đớn đến tột cùng, lục lại tê tái cắt da cắt thịt, lúc lại cay đắng xót xa. Phú Quang đã phổ nhạc rất thành công bài thơ cùng tên của Hồng Thanh Quang với chỉ ba thay đổi nhỏ về từ ngữ, làm cho bài thơ hay lên rất nhiều dưới sự trân trọng từng nốt nhạc. Với sự tinh tế của mình, Phú Quang đã chọn Lê Dung là người thể hiện ca khúc. Em cho rằng không còn ai có thể thể hiện xuất sắc Khúc mùa thu hơn người ca sĩ tài hoa đã quá cố này. Nguồn: ttvnol.com http://5nam.ttvnol.com/Nhac/276140.ttvn Mời các bác tiếp tục chia sẻ!
Ảo ảnh tôi có đọc được ở đâu đó có người viết rằng "Phú Quang là nhạc sĩ mĩ ký vĩ đại nhất" Quả là chính xác mà thâm thuý! Cá nhân AA tôi cho rằng nhạc PQ chỉ là thứ "hàng công" trá hình, thà chơi "hàng xách" mà chất còn hơn...
Bác ơi, đừng phản ứng như thế này, đây là topic cho những người yêu mến nhạc Phú Quang, nếu bác yêu mến nhạc Phú Quang, mời bác chia sẻ thêm.
Bác nói làm AA thấy ngượng quá Yêu hả, cái thời PQ làm nhạc phim thì tàm tạm, bác ạ. Theo em PQ chỉ nên duy trì cái món này thôi.
bác rhythm_rainv2 viết bài hay quá.em cũng rất mê nhạc PQ,nhưng cung như các bác em thấy phần thu âm phối khí của ta chán quá.em nghe những bản nhạc của ta trước năm 75 còn thấy thu âm tốt hơn.ước gì những người làm nhạc cua ta đọc được những gì chúng ta chia sẻ ở đây.
Bác có thể vui lòng chứng minh sự chính xác và thâm thúy của câu nói này cho mọi người cùng mở rộng kiến thức được không ạ? Hàng công là hàng thế nào hả bác, hàng xách là hàng gì, em trình còn non, đang rửa tai chờ nghe cao kiến của bác đây ạ. Nói suông thì ai cũng nói được, hơn nhau ở chỗ chứng minh được luận điểm của mình bác nhỉ...
Úi giời ơi ! bác này có phải Hồng Thanh Quang Không thế ? viết hay quá ! cứ như chính cảm xúc của tác giả vậy !
Hình như bác này có thù oán gì với bác Phú Quang ??? Làm gì mà gay gắt thế bác ! Em nghĩ mọi người tìm vào đây là để thỏa cái đam mê của mình, sau nữa là để giải trí thư giản , còn bác này đi làm ngược lại thì phải ???
Phú Quang có bài Điều giản dị tương đối hay. Bài này lời rất ngắn nên cũng dễ hát. Bài này em đã từng hát ở 1 đám cưới chơi nhạc sống với 8 cái loa to như nón xếp chồng lên nhau, cái micro có thể thu xa đến 40cm và kết quả là... bà con ngồi nghe im phắc rồi vỗ tay như trong rạp hát còn ca sỹ đi theo ban nhạc đi đâu mất tiêu ... Bác nào thích bài này xin mời mua Album Phú Quang vol.06 với 9 bài hay nhất của nhạc sỹ. "Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo Đôi môi em gọi bao khát khao Mắt em vời vợi đăm đắm trời cao Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không nguôi. Người yêu ơi dù mai này cách xa Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta Và ta biết một điều thật giản dị Càng xa em ta càng thấy yêu em. Hội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao Hay đêm mịt mù lấp lánh ngàn sao Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu Nếu không có người mặt đất quá hoang vu. Người yêu ơi đừng bao giờ cách xa Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta Và ta biết một điều thật giản dị Càng xa em ta càng thấy yêu em."
Em cũng mê nhạc Phú Quang lắm. Em thấy nhạc của Phú Quang ko hề thị trường chút nào, trái lại rất giàu cảm xúc. Về chất lượng thu âm có vẻ không tốt lắm, nhưng nếu là nghe nhạc thì vẫn rất hay. Khúc mùa thu ngoài Lê Dung còn ai hát hay nữa các bác nhỉ
9-2007 em về vn mua tất cả dĩa nhạc PQ .một số dĩa âm thanh nghe o hay ,nhưng thôi cũng có cho đủ bộ PQ .có lần nào các bác nghe nhạc PQ 1 mình trong đêm ,các bác đừng ngũ mà cũng đừng thức ,lơ lửng trong âm thanh từng lời hát đưa ta về 10-20 năm về trước.xin hởi các bác đả hơn 50 tuổi chưa mà nghe nhạc PQ? HI...HI...
Sao các bác lại chê thâu âm dở nhỉ.Các đĩa gần đây họ thâu rất tốt đó chớ(tất nhiên so với đĩa VN thôi) ,cách trình bày cũng công phu,đẹp,chỉ có giá là cao hơn mặt bằng chung,toàn 55k trở lên. Mặc dù bác này toàn cặp kè với 8x nhưng em cũng rất thích nhạc của bác ấy,hầu như ra cuốn nào em cũng tìm mua.Một đặc điểm của nhạc PQ là bác ấy ít làm lời mà hay phổ thơ hoặc ý thơ,có lẽ vì vậy mà nghe rất đằm thắm,trữ tình.Trước đây em thấy Quang Lý hay hát PQ,nghe cũng được,rồi Ngọc Tân,và Ngọc Anh.Em rất thích giọng khàn khàn của Ngọc Anh.Về bản "khúc mùa thu" em thích nghe Ngọc Anh hát nhất.
Nghe nhạc Phú Quang nói riêng hay các ca khúc tiền chiến nói chung thì ta chỉ nên tập trung cảm xúc vào ca từ, nhịp điệu ... thôi chứ không nên quan trọng phần hòa âm phối khí bác nhể. Em thì sưu tầm gần như trọn bộ album CD Phú Quang và nghe hoài không chán.
Em thích nhất bài Chuyện bình thường số 7 của bác này, nghe phê tê tê. Có bác nào có Chuyện bình thường số 1 và Chuyện bình thường cuối của Mỹ linh hát cho em xin với, Xin cho bản bit rate khấm khá tý em burn ra cd nghe ạ. đa tạ đa tạ :lol: :roll: :lol:
Chào bác anhchangngongan, Câu của bác mà bỏ phần bôi đỏ như trên thì em hoàn toàn nhất trí! Brgds. Lonelywolf
--------------------- Em cũng thích nhạc Phú Quang ở chất trữ tình, nói chung là dễ nghe. Nhưng quả thật là hòa âm phối khí rất dở, em nghe album do Phú Quang hòa âm thất rất thất vọng. Them nữa có lẽ nhạc Phú Quang chỉ nên nghe mỗi lần 1 đến 2 bài thôi, vì nghe cả album thì thấy "thế nào" ý
Nói chung nhạc của Phú Quang chất chứa quá nhiều tâm trạng, nên nghe thường sinh ra cái kiểu "thế nào ý" giống như cảm tưởng của bác, nhưng quả thực nghe nhạc Phú Quang phải thường là người rất có tâm trạng mới nghe được cả buổi . Nhưng nhạc Phú Quang vẫn rất hay
Em thì công nhận lời bài hát của Phú Quang toàn câu "đắt". Chắc Bác này ngày xưa học văn giỏi phải biết.
Em thì nghĩ ngược lại: PQ không giỏi văn, bởi hầu hết nhạc phẩm của Phú Quang đều phổ từ thơ :mrgreen:
Khi trước em hay nghe nhạc Phú quang , cũng có chút lăn tăn vì đĩa khá đắt dưng mà sau khi có cái Album - 13 Chuyện Bình Thường (anh bạn tặng - có cả chữ ký PQ !) thì thực sự là em ngán kụ này mời các kụ ngó qua cái link http://tintuc.timnhanh.com/van_hoa/chuy ... /35A58D53/
Nhạc Phú Quang có CD "Gửi 1 tình Yêu " do NGỌC ANH hát hòa âm là khá nhất, hình như là Viết Tân hòa âm và mid thì phải, còn lại những CD do Phú Quang hòa âm thì quá tệ. Phú Quang chỉ được cái tài là biết lựa thơ hay hoặc lấy ý thơ hay mà phổ nhạc vào chứ bản thân Phú Quang tự sáng tác luôn phần lời thì có ma mà nghe, các Bác cứ kiểm chứng lại nhé những bản nhạc các Bác bình loạn trên toàn là lời thơ của người khác không à...... Bởi vậy nói chính xác và công bằng là thơ trong nhạc Phú Quang hay chứ không phải nhạc Phú Quang hay !!!!!!
Bác nhận xét khẳng khái thế không khéo thành ra lại hồ đồ đấy bác àh "Nếu một nhạc sĩ làm thơ thì sẽ là một nhà thơ nổi tiếng trong làng nhạc và ngược lại một nhà thơ mà viết nhạc thì sẽ chỉ là một nhạc sĩ nổi tiếng trong làng thơ" - Đây là quan điểm của Phú Quang Hầu hết tất cả các bài hát của Phú Quang đều lấy từ các ý thơ hoặc đã được nhạc sĩ gọt giũa để tạo ra ca từ đẹp cho tác phẩm âm nhạc của mình, nếu không cảm nhận được thơ văn thì em cũng chắc chắn là nhạc sĩ Phú Quang cũng không thể có được những tác phẩm hay như vậy đâu thưa bác. Em mời các bác cùng thưởng thức nhạc phẩm không lời "Niềm tin" viết cho viôlôngxen và pianô năm 1967, năm ấy ông mới có 17 tuổi và đây cũng là tác phẩm đầu tay của ông http://blog.360.yahoo.com/blog-w4a6DUk_ ... cq=1&p=339