Bị đánh thì thường phải kêu đau! ấy thế mà E bị đánh mấy vố gần đây đau gần chết mà k dám kêu các bác ạ . *Bị đánh mà không dám kêu :Chuyện thứ nhất : Đồ chơi audio của E cũng kha khá trong đó đáng kể là chiếc ampli đèn 300b lắp bóng western electic cùng với muôn vàn linh kiện quý bên trong,E nghe thấy hay,bạn E nghe cũng thấy hay,vợ E nghe cũng thấy hay...!có thể nói đôi loa altec 19 không còn gì để nói khi ghép với 300b này...Chú em họ của e cũng mê mẩn mấy món audio của e nhưng ĐK không cho phép mua sắm 300b.....một ngày kia chú vác đến một ampli GM-70 (phải nói là hình thức xấu k tả xiết)mua dăm triệu của 1 bác gàn dở nào đó...mong muốn đánh thử trên loa altec 19, E mắng chú ấy sa sả vì tội k nghe lời anh vác mấy đồ vứt đi về chật nhà...nhưng thôi đành...cho cắm thử trên loa quý...đèn GM-70 sáng choang nóng rẫy trông phát sợ,E nghĩ k khéo tan loa ? vậy mà ...các bác biết k?một thứ âm thanh uy lực tuyệt vời cất lên nghe gai góc cùng tiếng trầm nặng chình chịch khiến e điếng cả lòng..bộ mặt chú e nở to hết cỡ và vội tắt GM70 vì sợ hỏng loa quý của anh.chú E nói an ủi:''con GM70 này nghe to và phàm phu tục tử quá k tao nhã như 300b anh nhỉ''...Qua chuyện này E thấy lòng còn đau hơn là bị đánh,nhưng không dám kêu . Bác nào có tâm sự''bị đánh mà k dám kêu'' thì có đôi nhời góp vui nhé ! kính các bác !
*Bị đánh mà không dám kêu :Chuyện thứ hai : E là người yêu nhạc nhưng lại chẳng biết chơi nhạc cụ gì cả,nhưng vẫn mua hẳn 1 con đàn piano Yamaha UX30-BL cho vợ cảm phục , thình thoảng ngồi vào đàn choảng thật lực đến khi nào bà hàng xóm sang xin thì ngừng chơi.có anh bạn biết chơi piano E mời bằng được về nhà nghe nhạc(thực chất là chơi piano) và a ta chơi piano thật là hay(nhất là khi có vợ e) khi nào chơi đàn xong lại tấm tắc khen chiếc đàn piano e mua tiếng hay quá,đàn quý tiếng quý....tuần đến từ 2 đến 3 lần chơi piano,e rất là thích...............lâu lấu nhạc sĩ k sang vợ e lại nhắc ? nhắc 1 lần , nhắc 2 lần,nhắc nhiều..nhiêù....lần ? e mới giật mình! chết nỗi té ra mình mua pháo về để người ta đốt hả...có cách nào với ông piano đây? qua chuyện này e lại rút ra bài học ''bị đánh mà k dám kêu!''
Nếu e là bác thì e sẽ mua thêm cây kiếm để trên mặt đàn mỗi khi mời ông nhạc sĩ này sang chơi nhạc . Hy vọng bác đỡ đau hơn
Hoặc khi nào nghệ sỹ Piano kia sang chơi, bác để lên bàn bình rượu thuốc ngâm "ngọc dương dê" rồi thủng thẳng: "tôi với ông làm ly, nhưng người ta nói: có đôi này của người mà ngâm vào còn tốt nữa, tôi đang kiếm, ông biết thì mách tôi nhé". :lol: Đảm bảo với bác luôn
"...té ra mình mua pháo về để người ta đốt hả..." Lâu lắm mới được nghe lại câu này, kể từ sau lệnh Cấm đốt pháo :lol:
Em thì có một chuyện thế này. Quả là vì khách thường xuyên mua đĩa CD tại cửa hàng Anh Quân trên đường Trần Phú, Hải Phòng, em đã tìm đĩa Lời Rêu của Ý Lan từ lâu rồi nay mới thấy trên kệ đĩa và em hôm đó ôm một lúc về khoảng 10 đĩa. Do chủ quan và cũng chẳng bao giờ nghĩ trường hợp này có thể xảy ra vì đây là đĩa Thúy Nga 250K nên khi về mở đĩa Lời rêu ra nghe trước thì ... ôi thôi... Chỉ có vỏ đĩa còn ruột thì đã theo bác nào đó đi về nơi xa. Em liền lên con xích thố sắt chạy lại cửa hàng và báo cho chủ shop về tình trạng trên vì em nghĩ mình là khách quen và cũng là người chủ shop tin tưởng nên hỏi họ có nhầm lẫn lấy ra để copy đĩa phono khác không? Câu trả lời của cô vợ chủ shop làm em thất vọng hoàn toàn. "Các đĩa này em kiểm soát rất chặt chẽ nên không thể như thế được, nên em ko chịu trách nhiệm đâu ạ" cùng với khuôn mặt lạnh lùng. Mình điếng người và chỉ nói với cô ấy một câu "Anh đến đây ko phải để bắt đền em và cũng ko phải là người mua về lấy ruột đĩa ra rồi quay lại nói với em là đĩa ko có ruột"... Ra ngoài khỏi cửa dẫm nát cái vỏ đĩa và trở về mà trong lòng thất vọng tê tái còn hơn cả bị đánh nữa các bác ạ.
Đúng rồi bác, em xem 1 lần năm lớp 6 ở VTV 1 thấy hay, sau lên đại học tìm xem lại mới hiểu, sau này mới biết phim có giải, mà lâu rồi e ko xem lại