http://dantri.com.vn/c130/s130-502600/t ... ai-may.htm Ngày xưa có một ông vua có rất nhiều cận thần thân tín. Tuy nhiên ông ta tỏ ra đặc biệt yêu mến một người trong số họ bởi người này rất thông minh, giỏi giang và luôn luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích. Một ngày nọ, nhà vua bị một con chó cắn vào ngón tay và vết thương ngày càng trở nên trầm trọng. Nhà vua liền hỏi người cận thần rằng đó có phải một điềm xấu hay không. Người cận thần trả lời: “Đó là điều tốt hay xấu thì khó mà có thể nói trước được, thưa đức vua”. Cuối cùng, ngón tay của nhà vua bị hoại tử nặng và cần phải cắt bỏ. Nhà vua liền hỏi lại người cận thần: “Hẳn đây là một điềm xấu?”. Một lần nữa, người cận thần vẫn trả lời như cũ: “Tốt hay xấu rất khó để nói, thưa đức vua”. Nhà vua tức giận tống giam người cận thần của mình. Vào một ngày nhà vua đi săn trong rừng. Ông khấp khởi mừng thầm khi mải mê đuổi theo một con nai rồi ngày càng dấn sâu hơn vào rừng rậm. Cuối cùng nhà vua nhận thấy mình bị lạc. Điều tồi tệ hơn là ông bị thổ dân bắt lại làm vật tế thần. Nhưng họ bất ngờ nhận ra rằng nhà vua thiếu mất một ngón tay. Ngay lập tức họ thả nhà vua ra vì ông ta không phải là một người đàn ông hoàn hảo và không phù hợp để dâng lên Đức Thánh Thần. Sau đó nhà vua đã tìm được đường về cung điện. Nhà vua hiểu ra lời nói của người cận thần năm xưa: “Tốt hay xấu thì khó mà có thể nói trước được”. Nếu không bị mất một ngón tay, nhà vua có thể đã bị giết. Ngay lập tức, nhà vua truyền lệnh thả người cận thần của mình và xin lỗi anh ta. Nhưng người cận thần không có vẻ gì oán trách nhà vua khi bị tù đày. Trái lại, người cận thần nói: “Đó không hẳn là điều tồi tệ khi đức vua giam thần lại”. “Tại sao?”, nhà vua hỏi. “Bởi nếu đức vua không giam thần lại, thần sẽ được đi theo trong chuyến đi săn. Nếu người dân bản địa nhận ra rằng nhà vua không thích hợp cho việc cúng tế, họ sẽ sử dụng thần để dâng lên vị thần của họ”. Đôi khi chúng ta luôn cảm thấy thất vọng, đau buồn khi mọi thứ không suôn sẻ như mong đợi. Cũng có khi cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Khi điều đó xảy, không có gì là sai khi chúng ta khóc hoặc cảm thấy thất vọng. Nhưng một khi bạn bình tĩnh và kiểm soát bản thân trở lại, hãy thử nhìn chúng dưới một góc độ khác, có thể bạn sẽ nhận ra rằng chúng không tồi tệ như bạn nghĩ và đôi khi là cơ hội để bạn có được điều tốt hơn. Có những điều tưởng chừng như thuận lợi ban đầu lại có kết thúc tồi tệ và ngược lại. Không có gì thực sự xác định được là xấu hay tốt. Hay chăng chỉ là vấn đề mà chúng ta nhìn nó theo chiều hướng tích cực hay bi quan mà thôi. Nói cách khác, trong cái rủi có cái may, và điều quan trọng nhất là không bao giờ được từ bỏ hi vọng. Bởi vì thế giới vẫn luôn có một nơi tốt đẹp và cuộc sống vẫn muôn màu.(theo Dantri) @Các bác thấy câu chuyện này thế nào ah? :mrgreen:
em thấy dùng từ phiên bản là chưa đúng mặc dù đại ý là na ná như nhau. nhìn cấu trúc truyện của bác Trinhngoc giống như phương Tây nhỉ em cảm thấy truyện này tính nhân văn cao hơn chuyện Tái ông 1 chút :mrgreen:
Bác trinhngoc chắc chưa đọc tái ông thất mã nên mới post bài này lên đây. Cái này có thể nói là trong cuộc đời người ta hoạ phúc khôn lường. Có cái rủi ngày hôm nay lại là cái phúc mai sau. Có những thế hệ hôm nay họ hy sinh bản thân mình để thế hệ sau được hưởng thành quả. Nhưng cũng có những thế hệ hy sinh rất cao cả những tưởng sẽ đem lại tương lai tốt đẹp vậy mà chả mang lại cái gì cho dân tộc thì mới thật đáng buồn. Nhưng dù sao những cái hy sinh đó cũng không vô nghĩa khi nhân dân hiểu ra được một chân lý, một sự thật nào đó.
Em thấy câu truyện rất hay, mang tính nhân văn hơn truyện " Tái ông mất ngựa "... Câu truyện dạy chúng ta biết sông vị tha, biết nhận ra sai lầm và cần phải bình tĩnh đánh giá các vấn đề...
em thấy cách tiếp cận truyện theo phong cách phương tây hướng thiện và ít xen lẫn "thâm thúy" hơn truyện của phương đông. Phương đông làm cảm giác "thâm" như Tàu ấy :mrgreen:
em thích cái văn phong phương tây cụ tai ah! Đơn giản như âm nhạc của mấy ông england ấy ah, đơn giản nhưng hiệu quả không màu mè :mrgreen: Hay người ta hơn mình ở chỗ người ta đơn giản các cụ nhỉ?
hè hè ...giống như mua được cặp đèn quý hiếm giá rẻ như cho thì cũng hổng biết rủi hay hên, vì hứng chí ráp thành cái amp đèn sẽ xảy ra bao nhiêu "chiện"...
Câu này nghe giống sắc sắc không không quá! Có nhưng lại là không, không cũng vẫn là không nhưng cuối cùng vẫn là có Phương đông ơi là phương đông phức tạp quá
Bác ui chữ ký của bác sao phức tạp vớ :lol:, em cứ nghĩ mãi, có cái đường cong nào mà ngắn hơn đường thẳng nhỉ?
E xin phép giải thích giùm bác ấy như sau: ai cũng nghĩ là đi đường thẳng sẽ về nhà hoặc đến đích nhanh nhất nên chen lấn giành đường để đi dẫn đến bị kẹt xe tắc đường kg đi được nên cuối cùng đến đích chậm hơn tốn nhiều xăng hơn hít bụi cũng nhiều hơn :lol: