Nhớ mãi những khúc ca dịu dàng với giai điệu và lời ca đầy chất thơ, mỗi lần nghe lại thấy trong lòng trào dâng cảm xúc. Xin mượn lời một số bài viết trên báo điện tử để chia sẻ với cả nhà: Nơi đảo xa... Trường Sa, Hoàng Sa - ngày nào cũng nghe thấy hai cái tên gọi ấy, nên dù cách xa ngàn trùng mà vẫn thấy thân thiết gần bên. Chắc hẳn cũng như tôi, nhiều bạn trẻ chưa đặt chân đến những nơi đó bao giờ. Thế nhưng tôi hiểu lắm, rằng: ngày ngày các chiến sĩ Việt Nam vẫn ôm súng đứng gác cho vùng trời, vùng biển Tổ quốc nơi đó. Nơi đảo xa trập trùng sóng gió... Tôi chưa bao giờ được đặt chân tới Trường Sa, Hoàng Sa, chưa bao giờ thấy “cây phong ba nơi đảo xa”. Tôi chưa bao giờ được nếm cái vị gió biển mặn mòi tràn trong nắng đảo. Có lẽ đó là một điều tiếc nuối, tiếc vì chưa bao giờ nhìn thấy diện mạo của những miền đất máu thịt thiêng liêng của Tổ quốc, tháng ngày vững chãi dù trong bao gió bão. Nhưng tôi biết, nơi xa đó là một phần thân thương của Tổ quốc mình. Tôi biết mình không bao giờ thấu hiểu hết được: tổ tiên ta hàng trăm năm trước phải vất vả nguy hiểm thế nào để có thể đặt chân lên đến đảo. Tôi chưa bao giờ được trải nghiệm cuộc sống muôn vàn khó khăn của đồng bào và chiến sĩ ta ngoài ấy. Tôi chưa bao giờ biết vị bánh chưng gói lá phong ba là thế nào. Tôi chưa thấm thía hết nỗi nhớ mong người thân, cái cảm giác khắc khoải chờ một lá thư của các chiến sĩ hay nỗi vất vả và niềm tự hào của những đêm trắng thức gác cho đất liền những giấc ngủ yên lành. Nhưng tôi biết, những con người với cuộc sống nơi xa đó là máu thịt Việt Nam mình! ... Nơi ấy, có những người lính kiên trung - những đồng bào của tôi đang ngày đêm đứng gác Tôi biết những quần đảo ấy chứa đựng biết bao tài nguyên quý giá của quê hương đất nước mình. Nhưng tôi cũng chưa thể hiểu hết được để trồng được một cây rau người dân đảo phải vất vả đến thế nào. Tôi chưa từng đi theo những con tàu mang thư và báo chí từ đất liền gửi ra đảo để biết được những sóng to gió lớn trên đường. Nhưng tôi biết, chắc chắn lắm: miền đảo xa ấy là nơi mỗi người Việt Nam đang hướng về. Và tôi gìn giữ trong lòng nỗi ao ước một ngày nào đó được đặt chân tới "Quần đảo đứng hiên ngang thiên hùng ca ngời sáng" như trong ca khúc Nơi đảo xa của Thế Song vậy. Càng nghe Nơi đảo xa tôi càng cảm thấy yêu quê hương đất nước mình, yêu Trường Sa và Hoàng Sa vô cùng - nơi có cả trách nhiệm lớn lao và tình yêu trong sáng của những người lính với quê nhà thân thương. Mỗi lần nghe bài hát này tôi như được đứng trên đảo và được ngắm ánh trăng sáng của một đêm thanh bình, ngắm những bông hoa san hô nở rực đỏ thắm trong sắc nắng của ngày mới.... Và bỗng nhiên cũng thấy trong mình còn tràn ngập nỗi da diết nhớ nhung mỗi khi "Mắt em nhìn theo con tầu đi xa mãi", để trải nghiệm những cảm xúc mênh mang bất tận, hướng về miền hải đảo xa xôi – dù chưa một lần đặt chân nhưng vẫn yêu, vẫn thương, vẫn quý như ngay gần bên vậy: Cánh hoa biển trắng là kỷ niệm anh gửi về tặng em Đây súng khoác trên vai trăng đầu núi soi hình anh đang đứng đó Nhắn về đất liền cánh buồm chở đầy tin yêu Sóng ru mối tình đời thủy thủ càng thêm vui Đây con tầu xa khơi, đây con tầu xa khơi (Theo Tiểu Bạch - Vân Anh - Tuần Việt Nam)
Những bài ca biên giới không thể nào quên Do hoàn cảnh lịch sử, tình yêu quê hương đất nước đã luôn là một chủ đề lớn trong âm nhạc Việt Nam suốt hơn 60 năm qua. Và trong muôn sắc màu của các vùng miền khắp đất nước, từ ngôi làng sau lũy tre mờ xa tới thành phố trẻ, từ Hà Nội trái tim hồng tới Cà Mau cỏ cây xanh tươi đước rừng bát ngát… thì biên giới chiếm một vị trí đặc biệt, đã khắc ghi vẻ đẹp của nó trong hàng chục bài hát của một thời. Không biết trên thế giới, có nền âm nhạc của quốc gia nào có nhiều tác phẩm viết về biên giới như chúng ta chăng? Trong tâm thức người Việt, biên giới dường như là một khái niệm vừa đẹp đẽ vừa thiêng liêng. Nó đã là nguồn cảm hứng cho hàng chục sáng tác của các nhạc sĩ thuộc nhiều thế hệ, đến mức sẽ là không quá nếu nói rằng chúng ta có cả một dòng "nhạc biên giới". “Có nơi nào đẹp hơn?” Hẳn nhiên là không phải nhạc sĩ nào cũng từng đặt chân tới miền địa đầu của Tổ quốc, thậm chí có người chưa một lần đến nơi đó để lấy "thực tế". Nhưng tất cả các sáng tác về chủ đề này đều làm toát lên hình ảnh biên cương với một nét chung: đẹp. Đẹp nên thơ: Em ơi, có nơi nào đẹp hơn chiều biên giới khi mùa đào hoa nở khi mùa sở ra cây lúa lượn bậc thang mây mùi tỏa ngát hương bay... (Chiều biên giới - nhạc: Trần Chung, thơ: Lò Ngân Sủn, 1980) Anh ở biên cương, nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt Ở nơi ấy mùa này con nước lắng phù sa in bóng đôi bờ... (Gửi em ở cuối sông Hồng - nhạc: Thuận Yến, thơ: Dương Soái, 1979-1980) Đẹp hùng vĩ và dữ dội: Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm Heo hút cồn mây súng ngửi trời (Tây Tiến - nhạc: Phạm Duy, thơ: Quang Dũng) Mây và gió... Cũng như một số nhạc sĩ lấy biên giới làm nguồn cảm hứng sáng tác mà chưa hề thực sự tới "nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt", người nghe có thể chưa một lần đến biên giới. Nhưng đâu có sao, âm nhạc sẽ đưa chúng ta tới vùng đất ấy, để ta đứng trên đỉnh núi cao thăm thẳm, nhìn khoảng không bao la, mây chiều và khói lam nhà ai bảng lảng dưới bản làng… Hay những đồi đầy nắng gió, bạt ngàn hoa sim tím. Hay nơi rừng âm u, mây núi mênh mông, ngày nắng cháy và đêm giá lạnh… Nghệ thuật là thế, là sức tưởng tượng và khái quát của các nghệ sĩ, là sự cảm nhận đồng điệu của người thưởng thức. Không rõ bài hát Việt Nam đầu tiên viết về biên giới là bài nào, nhưng ngay từ năm 1947, khi cuộc kháng chiến chống Pháp đang vào giai đoạn căng thẳng, khốc liệt nhất, nhạc sĩ Phạm Duy - một trong những gương mặt đầu tiên của nền âm nhạc Việt Nam hiện đại (tân nhạc) - đã có một sáng tác rất nổi tiếng, Bên cầu biên giới, viết tại thị xã Lào Cai, đúng ở nơi có chiếc cầu phân chia biên giới Việt Nam - Trung Quốc. Nổi tiếng vì lẽ, ngoài chuyện hay, đó còn là một trong những bản nhạc tình hiếm hoi của thời ấy. Tuy nhiên, biên giới trong bài hát này hiện lên đẹp thì vẫn đẹp, mà mang nỗi buồn của một người trẻ tuổi nhìn quê hương bị giặc tàn phá, nhìn những mộng ước tuổi xuân xưa đổ vỡ. Ngừng đây soi bóng bên dòng nước lũ Cầu cao nghiêng dốc trên dòng sông sâu Sầu vương theo sóng xuôi về cuối trời Một vùng đau thương chốn làng cũ quê xưa… Sau này khi về lại Việt Nam định cư (năm 2005), nhạc sĩ Phạm Duy có công bố thêm một ca khúc khác nhắc tới biên giới. “Rải rác biên cương mồ viễn xứ”… Đó là bài Tây Tiến, ông phổ nhạc thi phẩm nổi tiếng của nhà thơ Quang Dũng. Hành khúc viễn chinh Tuy nhiên, thời kỳ mà các bài ca biên giới ra đời nhiều hơn cả, có lẽ là giai đoạn cuối những năm 70, đầu những năm 80 của thế kỷ trước. Ngay trong đêm 17/2/1979, khi nghe tin chiến sự bùng nổ ở biên giới Việt - Trung, nhạc sĩ Phạm Tuyên đã viết ca khúc mở màn cho dòng nhạc “biên giới phía Bắc” thời kỳ này. Đó là bài Chiến đấu vì độc lập tự do, được dàn hợp xướng Đoàn ca nhạc Đài Tiếng nói Việt Nam biểu diễn lần đầu tiên chỉ vài ngày sau đó. Ca từ rất hào hùng: Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới, gọi toàn dân ta vào cuộc chiến đấu mới... Nhạc sĩ Phạm Tuyên cho biết thời gian đó, bài hát được phổ biến rất nhanh chóng. Ông còn nhớ như in: "Ngày 20/2/1979, thu thanh ở Đài Tiếng nói Việt Nam. Ngày 9/3, được đăng trên báo Nhân Dân… Sau đó được nghệ sĩ Tuyết Thanh đơn ca. Tháng 4, được đoàn Quân nhạc biểu diễn. Tháng 5, được dạy trên sóng đài phát thanh". Ông kể thêm, về sau này, khi không khí chính trị và tình hình quan hệ Việt Nam - Trung Quốc đổi khác, một cách không chính thức, bài hát không còn được phổ biến nữa. Cách đây mấy năm, có nhà xuất bản muốn in nó trong một tuyển tập ca khúc của thời kỳ ấy, với điều kiện nhạc sĩ sửa lại một số từ. Ông gạt đi: “Bài hát nào ra đời cũng có giá trị lịch sử của nó. Lúc đó tôi sáng tác hoàn toàn từ cảm xúc của mình. Tình cảm chân thật thì làm sao chối bỏ được?”. Thế là biên tập viên đành bỏ bài hát ra khỏi tuyển tập. Cùng thể loại hùng ca với Chiến đấu vì độc lập tự do là bài Lời tạm biệt lúc lên đường của nhạc sĩ Vũ Trọng Hối, thật sự là một bản hành khúc viễn chinh đầy bi tráng: Ngày ra đi, hướng biên cương, gió bấc tràn về lòng anh lạnh buốt. Nòng súng đen dán câu thơ, Ý thơ thiệt hay là thơ Lý Thường Kiệt. Và không thể không nhắc tới bản hùng ca Bốn mươi thế kỷ cùng ra trận (1979) của nhạc sĩ Hồng Đăng. Không trong sáng, thiết tha như “tiếng ve trên đường vắng, hát theo bước hành quân, mãi xa vẫn còn ngân, tiễn tôi ra mặt trận” (Kỷ niệm thành phố tuổi thơ) năm nào, Bốn mươi thế kỷ cùng ra trận hừng hực khí thế cả nước lên đường chiến đấu, một lần nữa. Lịch sử gọi ta xông lên phía trước Sẽ viết trọn bài ca anh hùng cứu nước. Nhạc sĩ Trần Tiến góp vào không khí của thời kỳ đó với bài Những đôi mắt mang hình viên đạn. Ca từ gợi hình ảnh siêu thực: đôi mắt của những người già và trẻ em đang khóc than nơi biên giới. Nhạc sĩ Thế Hiển thì có bài Hát về anh, đề cập trực tiếp tới những hy sinh thầm lặng của người lính biên phòng. Cho tôi ca bài ca về người chiến sĩ nơi tuyến đầu. Nơi biên cương rừng sâu, anh âm thầm chịu đựng gió sương. Dẫu có những gian lao, dẫu có những nhọc nhằn mang trong trái tim anh trọn niềm tin... Nơi địa đầu Tổ quốc thân yêu Tình ca biên giới Tuy vậy, có sức sống mãnh liệt nhất trong dòng nhạc biên giới vẫn là các bản tình ca. Đậm chất trữ tình, chan chứa tình cảm đôi lứa, đó là điều làm nên sự khác biệt giữa dòng nhạc biên giới với dòng ca khúc trong hai cuộc chiến chống Pháp và nhất là chống Mỹ. Nếu như nhạc thời chiến tranh chống Mỹ (kể cả tình ca) có phần hào hùng, mang tính cổ vũ chiến đấu cao hơn, thì những khúc tình ca biên giới giờ đây nhiều tình cảm với nỗi nhớ nhung được tô đậm hơn. Ở đây, tình yêu đôi lứa hòa quyện một cách nhuần nhuyễn với tình yêu quê hương đất nước, không hề có sự “lên gân”, “hô khẩu hiệu”. Nói cách khác, nếu nhạc chống Mỹ còn nhiều bài “cứng” thì các ca khúc thời kỳ này mềm mại hơn hẳn, trữ tình hơn hẳn. Chính vì thế, những bản ballad cách mạng này dễ đi vào lòng người và có sức sống bền lâu. Không ai quên được những nét nhạc và lời ca tha thiết tình cảm của Hoa sim biên giới (Minh Quang), Thư gửi cho nhau (Phan Huấn)… Nếu em lên biên giới, Em sẽ gặp bạt ngàn hoa - - hoa sim, giữa đồi nắng gió, tím như ai chờ mong… Như một lời thủ thỉ với người thương. Hoa sim biên giới rất được những người lính biên cương yêu thích. Cũng giống như Nơi đảo xa, Chút thư tình của người lính biển là hai ca khúc mà bất cứ chàng lính hải quân nào cũng biết tới và có thể nghêu ngao. Một điều thú vị là có tới ba bài hát cùng được người yêu nhạc gọi tên là Chiều biên giới. Chiều biên giới em ơi Có nơi nào xanh hơn Như chồi non cỏ biếc Như rừng cây của lá, như tình yêu đôi ta… (Chiều biên giới - nhạc: Trần Chung, thơ: Lò Ngân Sủn) Chiều biên giới anh thầm nhớ về, nơi em đó bộn bề, bao nỗi nhớ tha thiết Hỡi anh có biết những lời em thương bao ngày qua, tuy rằng xa em để trong lòng… (Lời thương ta ngỏ cùng nhau - Đức Miêng) Do thói quen của nhiều khán thính giả Việt Nam là lấy luôn những từ đầu tiên của ca khúc làm tên bài hát, nên bài “quan họ mới" Lời thương ta ngỏ cùng nhau của nhạc sĩ Đức Miêng đã bị nhiều người gọi nhầm là Chiều biên giới. Bài Chiều biên giới thứ ba là của nhạc sĩ Nguyễn Văn Hiên, sáng tác khi ông đang tham gia chiến đấu ở vùng biên giới phía tây nam của Tổ quốc, năm 1978. Sinh thời nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cũng có một tác phẩm về biên giới - bài Em ở nông trường, em ra biên giới (1981), ông viết như một cách tưởng nhớ 20 cô gái thanh niên xung phong tình cờ gặp mặt, và họ đều đã hy sinh ở biên giới Tây Nam. Từ biên giới xa chốn em sương mù Rừng sâu tìm những lối mòn qua... Anh hùng, lãng mạn và bình dị Chất trữ tình nhiều hơn - đó là nét khác biệt; còn điểm chung giữa dòng nhạc biên giới thời này và nhạc chống Mỹ, chống Pháp thời trước vẫn là lòng yêu nước, tinh thần lạc quan và can đảm của người lính. Không một chút bi lụy hay lùi bước trước hiểm nguy. Mọi thế hệ người yêu nhạc đều sẽ luôn cảm thấy sức trẻ, tình yêu cuộc sống và ý chí của tuổi thanh xuân trong các ca khúc như: Ngày mai anh lên đường (Thanh Trúc, khoảng 1978), Gửi lại em (Vũ Hoàng, 1978, sáng tác trong thời kỳ chiến tranh biên giới Tây Nam), Nơi đảo xa (Thế Song, 1979), Tình ca mùa xuân (nhạc Trần Hoàn, thơ Nguyễn Loan, 1979), Chút thư tình người lính biển (nhạc Hoàng Hiệp, thơ Trần Đăng Khoa, 1981), Cánh hoa lưu ly (Diệp Minh Tuyền), Mùa xuân bên cửa sổ (Xuân Hồng)... Một vài ca khúc của dòng nhạc biên giới hiện giờ đã "biến mất", nghĩa là không còn được biểu diễn trên các sân khấu lớn, trên sóng truyền hình, hay ghi âm, in ra sách… Việc không lưu hành những bài này là theo một thỏa thuận giữa Việt Nam và Trung Quốc nhằm bình thường hóa hoàn toàn quan hệ giữa hai nước. Ngoài ra, theo tác giả của bài hát đầu tiên trong dòng "biên giới phía Bắc" - nhạc sĩ Phạm Tuyên với Chiến đấu vì độc lập tự do - thì một ca khúc có thể mang tính lịch sử, nghĩa là chỉ thích hợp với một giai đoạn nào đó. Dĩ nhiên, với tư cách một nhạc sĩ, ông luôn trân trọng các bài hát của mình và của đồng nghiệp, và mong mọi tác phẩm âm nhạc đều được phổ biến. Nhiều bản tình ca biên giới khác thì đã được thế hệ ca sĩ trẻ thể hiện lại. Chẳng hạn, Gửi em ở cuối sông Hồng, một thời gắn với tên tuổi Tiến Thành - Thanh Hoa, nay đã đến lớp ca sĩ mới Việt Hoàn - Anh Thơ song ca. Tình ca mùa xuân do Bảo Yến “ngự trị” năm nào giờ đến lượt Quang Dũng cover. Trọng Tấn cũng đã thể hiện Chiều biên giới, Hoa sim biên giới, Nơi đảo xa (từng gắn với giọng ca bất hủ của ca sĩ Tiến Thành - đã mất vì tai nạn giao thông trong một chuyến lưu diễn phục vụ bộ đội biên phòng, năm 1984) v.v. Nơi địa đầu đã là nguồn cảm hứng sáng tác như thế đối với các nghệ sĩ. Nó gắn với Tổ quốc, gắn với hình ảnh người lính cầm súng gác cho bình yên miền biên thùy, với mối tình của họ vừa lãng mạn vừa bình dị. Đẹp và lãng mạn thay là hình ảnh: Anh ở biên cương, nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt … Em ở phương xa, cách mười sông ba núi bốn đèo. Bình dị và cảm động thay là hình ảnh: Và chúng mình yêu nhau, bắt đầu tự độ ấy Em đi vào xưởng máy, khi trời còn hơi sương Và anh lại ra đi, vui như ngày hội Mùa xuân biên giới, súng anh gác trời xa. (Theo Đoan Trang - Tuần Việt Nam)
Bác cho hỏi bác đã bao giờ làm gì khác việc kéo qua kéo lại chưa? Và có hôm nào bác có thể sao được không :lol:
Dù anh ở biên cương... …Nhưng quan san xa cách nhau hề chi, Hồ Gươm vẫn nhớ và em vẫn đợi chờ. Cả hai ca khúc Gửi em ở cuối sông Hồng và Đêm Hồ Gươm đều mang âm hưởng lãng mạn của tích "người đi chiến trường kẻ ở hậu phương", đều chan chứa tinh thần lạc quan và đều là hai bản tình ca về biên giới vẫn được yêu mến đến tận ngày nay. Gửi em ở cuối sông Hồng là sự kết hợp hoàn hảo giữa lời thơ của chàng địa chất – lính – phóng viên chiến trường Dương Soái, và nhạc sĩ Thuận Yến. Khởi đầu là bài thơ. Thi phẩm ra đời vào tháng 2/1979 (nghĩa là cách đây đúng 30 năm) trong một hoàn cảnh đặc biệt: Nhà thơ, lúc đó là phóng viên, ngồi làm thơ giữa hai trận đánh. Vào cái "khoảnh khắc im lặng của cuộc chiến tranh" ấy, Dương Soái nghĩ gì? Anh nhớ tới những lá thư của anh em lính trẻ viết gửi gia đình người thân, mà nhiều khi trong lúc nước sôi lửa bỏng, họ chỉ kịp biên vội mấy dòng rằng mình "vẫn còn sống". Anh nhớ tới những gương mặt lính trẻ măng tơ mà anh đã gặp và sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại được, vì họ đã hy sinh ngay sau đó. Những hình ảnh khốc liệt của chiến tranh: bom đạn, máu, nước mắt v.v. ... Dù anh ở biên cương... Những dòng thơ trào ra từ đấy, nhưng không phải thứ thơ mô tả hiện thực dữ dội, mà trái lại, vẽ nên hình ảnh tuyệt vời lãng mạn của một mối tình "anh ở biên cương, em ở hậu phương". Những vần thơ tình ấy sớm lọt vào "mắt xanh" của nhạc sĩ Thuận Yến, để rồi một năm sau đó ca khúc Gửi em ở cuối sông Hồng vang lên trên sóng phát thanh của Đài Tiếng nói Việt Nam. Suốt 5-6 năm đầu của thập niên 80 thế kỷ trước, nó là một trong số bài hát được đề nghị phát nhiều nhất trên đài, được trình diễn thường xuyên trong các hội diễn văn nghệ, sân khấu ngoài trời... Gửi em ở cuối sông Hồng đích thực là một “bài ca của lính”, nói hộ những người lính biên cương nỗi lòng của họ, niềm nhớ nhung và cả mối tình của họ - những người con gái ở quê nhà. Anh ở biên cương, nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt Ở nơi ấy mùa này con nước lắng phù sa in bóng đôi bờ Em ở phương xa Nghe đài báo gió mùa đông bắc Em thương anh nơi chiến hào gặp rét Và em thương anh chiều nay đang đứng gác lo canh giữ đất trời, áo ấm có lạnh không?… Cái hình ảnh "anh ở đầu sông, em cuối sông" luôn để lại ấn tượng khó quên và gây cảm xúc mãnh liệt như thế, có biết bao nhiêu là xa cách, và vì thế, có biết bao là ưu tư, biết bao là thương yêu và nhớ nhung gửi gắm trên suốt quãng sông dài... Để rồi vài năm sau, nhạc sĩ Trần Hoàn (1928-2003) tiếp nối nguồn mạch cảm hứng này bằng ca khúc Đêm Hồ Gươm. Vẫn là hình ảnh người lính ra chiến trường, nơi tuyến đầu, và cô gái ở lại nơi phố thị nhắn theo người yêu: Và một bài ca gửi theo anh Vượt đèo vượt suối ra biển xanh Rằng Hà Nội nhớ, Hà Nội thương những người con vững bước chân lên đường Không chỉ khắc họa khéo léo một mối tình biên cương, đây còn là một trong những ca khúc hay nhất về "viên ngọc sáng giữa lòng thủ đô" - Hồ Gươm: Đêm Hồ Gươm, long lanh hồ soi, Mặt hồ in bóng, lặng im muôn vì sao. Đêm Hồ Gươm, ngân qua màn sương, dịu dàng lời hát ru như gọi người thương… Hồ Gươm, đó là nơi chứng kiến mối tình của biết bao nhiêu đôi trai gái thời kỳ ấy đã "tạm xa nhau" để chàng trai lên đường bảo vệ Tổ quốc, ôm trong tim những ký ức về khoảng thời gian thanh bình bên người yêu, và hơn hết, nuôi nấng một niềm tin vững bền và cháy bỏng rằng: "Hồ Gươm vẫn nhớ và em vẫn đợi chờ". Hồ Gươm vẫn nhớ và em vẫn đợi chờ... Nơi đầu sông và nơi cuối sông, vùng biên cương và đất phố thị, tuy quan san xa cách, nhưng qua Đêm Hồ Gươm và Gửi em ở cuối sông Hồng, chúng trở thành gần gũi, bởi chúng gắn kết những con người cụ thể. Không chỉ là tình đồng bào của những người sống trong cùng một Tổ quốc, giữa họ còn có tình cảm yêu thương tha thiết. Ra đời đã gần ba chục năm, đến nay Gửi em ở cuối sông Hồng và Đêm Hồ Gươm vẫn rất được yêu thích và được nhiều ca sĩ trẻ thể hiện lại, tuy rằng trong số họ, có những người chưa từng trải qua những năm tháng ấy, chưa bao giờ nếm vị "quan san xa cách", nhưng có hề chi, khi bản thân hai bài hát đã là những tình khúc chứa chan cảm xúc tình yêu và nỗi nhớ. Sáng tác năm nào của nhạc sĩ Thuận Yến giờ đã trở thành một ca khúc kinh điển về dòng sông màu phù sa đỏ, còn Đêm Hồ Gươm cũng là bài hát không thể thiếu tên mỗi khi ta nhắc tới những nhạc phẩm ca ngợi vẻ đẹp của hạt ngọc giữa lòng thủ đô. (Theo Khánh Châu - Tuần Việt Nam)
Hồ Gươm vẫn nhớ và em vẫn đợi chờ... Tuyệt thật, không hiểu bây giờ còn có những cảm xúc như thế nữa không nhỉ? Hay chỉ có trong âm nhạc???
Em kéo qua lại thôi. Nhưng nói cho bác buồn, CN vừa rồi em vừa kéo " Tự Nguyện" đó. Mà em tự nguyện kéo đấy nhé.
Sao chưa thấy Sông Lô? Tìm mãi không thấy bản Cao Minh hát, nghe tạm Ánh Tuyết nhá... http://nghenhac.info/rock_pm.asp?iFile=16856
Ở trên VTV3 có 1 seri phim nói về biên giới, về các cột mốc biên giới của tổ quốc. Tuy rằng còn nhiều thiếu xót nhưng dù sao nó truyền tải đến người xem đài cái cảm giác yêu tổ quốc mình hơn. @dungext: Dạo này bác làm sao thế???
Em biết bác Ếch sao rồi, vì em nghiệm ra mấy ông mắt híp lại rất ghét khựa. Xin tặng các bác 1 bài hát về lính, đặc biệt dành cho bác dungext: http://www.esnips.com/doc/f5b7679c-7fd6 ... -bien-gioi Em nghe lại vẫn thấy xúc động.
Bài này cũng cùng thời kỳ chiến tranh đó: Đôi mắt mang hình viên đạn Đoàn quân vội đi đi về biên giới cũng từ biên giới về những bầy trẻ nhỏ. Đoàn quân lặng im nhìn đàn em bé từng đôi mắt đen xoe tròn từng đôi mắt mang hình viên đạn từng đôi mắt sáng lên cháy lên như ngàn viên đạn từng đôi mắt quê hương trao cho đoàn quân người chiến sĩ hãy giữ lấy. Đoàn quân vội đi đi về biên giới cũng từ biên giới về những người mẹ già đoàn quân lặng im, ngược dòng người đi một đôi mắt bao lần tiễn biệt một đôi mắt bao lần ước hẹn, một đôi mắt sáng lên, cháy lên muôn vàn ánh lửa kìa đôi mắt quê hương trông theo đoàn quân người chiến sĩ hãy giữ lấy trút lên quân xâm lược dã man. Link: http://nhacso.net/Music/Song/Tru%2DTinh ... /05F621F9/ Quá hay.
Tiếp bài nữa nào, cùng thời gian đó....: Gửi lại em Sáng tác: Vũ Hoàng http://nhaccachmang.net/nhac/#Play,680 Ngày mai tôi sẽ lên đường xin chào thành phố thân yêu Ngày mai tôi sẽ lên đường tạm biệt nhé người thương Gần nhau trong giây phút này êm đềm hạnh phúc trong tay Nhìn nhau trao nhau nụ cười qua đôi mắt xinh như màu mây Gửi lại em ước mơ bên giảng đường Gửi lại em lúa ngô đang vào mùa Gửi lại em phố vui qua từng chiều Gửi lại em tiếng yêu ngọt ngào Là la lá lá la là là là la lá lá la là là... Vì quê hương hiến dân cho cuộc đời Chào thành phố chúng tôi lên đường Cùng nhau ra nơi biên thùy căm thù giục bước quân đi Hàng me xôn xao vẫy chào tạm biệt nhé người thương Gần nhau trong giây phút này nghe lòng rộn rã thương yêu Dù mai xa cách phương trời đôi ta vẫn bên nhau từng ngày Gửi lại em ước mơ nơi giảng đường Gửi lại em lúa ngô đang vào mùa Gửi lại em phố vui qua từng chiều Gửi lại em tiếng yêu ngọt ngào Là la lá lá la là là là la lá lá la là là...
Còn đây là bản "Lời tạm biệt trước lúc lên đường" của bác Trần Thụ, 1 trong những bài em thích nhất về bộ đội, cũng ra đời thời CT biên giới: http://www.imeem.com/people/X99sTZ/musi ... _lc_ln_ng/ Nghe xong em chỉ muốn...đi lính!!!
Vì em mang đậm chất lính (cái này bi giờ ở các doanh nghiệp anh em rất là ghét bởi vì nó nghiêm quá ) nên em toàn phải có mặt tại những chỗ không thích thú gì lắm, hoàn thành nhiệm vụ là đầu óc tê tê. Mấy cái vụ "Bia vẫn nhớ và anh em vẫn đợi chờ... " em xin hứa sẽ thu xếp để đền bù các bác cho thỏa đáng. Trái tim em ba phần tươi đỏ Hai phần cho... việc Một phần cho... anh em :wink:
Đố bác nào tìm ra link bài hát: Tôi hát bài ca ngợi ca Hà Nội Ôi thủ đô yêu dấu trong trái tim tôi Hàng cây xanh bao mùa lá đổ Gió sông Hồng thì thào sóng vỗ Mùa thu đi qua từng phố nhỏ Ôi mùa thu, như một bài thơ! Đi đâu bị bắt hát mà không có chữ là em hát đúng được bài này. Nếu bài này mà có chữ thì lại chịu vì... không có... Một chàng trai là chiến sỹ biên phòng Một cô gái lên đường đi xa Vẫn thủy chung với một tấm lòng Hà Nội ơi! Một trái tim hồng
Lâu rồi, em chả được nghe bài hát có đoạn ... quân xâm lược bành trướng "Bắc cực" đã dày xéo mảnh đấy "Nam cực", mới qua ngày 17/02
Em đã trải qua lính rồi nhưng không còn nhớ nhiều đến những câu hát trong lính mà chỉ nhớ cái mồm tròn o của lão trung đội trưởng .. Mốt hai mốt..rồi cứ thế mốt hai mốt hai mốt hai..nghiêm. các đồng chí bồng súng Ôi ...! nửa đêm báo động rồi bị giấu súng ,đá giầy vô gầm giường, chộm cắp quân tư trang, quấy nhiễu khi được về thăm nhà nhờ mua cái lọ , cái chai rồi mua lên giao hàng nhưng cứ yên tâm là không có được trả tiền.. ăn uống thì chỉ có muối hòa nước với kẹo đắng làm nước mắm, rau cải xanh tự trồng thì được vặt cái bẹ già vàng gần gốc để luộc ăn còn cái bẹ non, ngọn, một đem bán , hai cúng bếp tiểu đoàn , thịt lợn thì toàn có mỡ 99,9 ( giống như vàng 3 số chín ) cơm ăn gạo mốc chộn tấm mà nếu là tân binh ăn chậm thì có mà đói dài vì chỉ ngoành đi ngoảnh lại là hết chậu cơm. Khổ thế nhưng cũng có cái sướng để nhớ, đó là chỉ sướng vào hôm nào có trung đoàn đi kiểm tra bếp ăn thì hôm đó tha hồ thịt mỡ , trứng cũng có nửa quả, nước mắm, rau non, gạo ngon . Người ta cứ tưởng đi lính ăn uống điều độ , ngủ nghỉ điều độ nhìn béo ra đâu ngờ chỉ là béo dạ dày, béo bụng vì nhìn da dẻ cứ mại mại, chết chết..cộng với căn bệnh hắc lào ghẻ nở, đái dắt, đau viêm dạ dày,kiết lị Tuy nhiên có một câu hát em vẫn nhớ ! Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao .. Không hiểu bài hát này có ấn tượng với em khi em ở quân xanh hay hồi còn ở quân đỏ nữa . Nhưng suy cho cùng thì những ai đã chải qua lính thì đều có một suy nghĩ chung là môi trường rèn luyện cho con người có thêm bản lĩnh khi không còn gì để mất và cũng hết 2 năm vượt qua 6 tháng tiếp theo để được trở về, trở về và nhìn lại quãng thời gian cần có trong cuộc đời một người đàn ông !
Hi All, Nhắc đến lính thì cũng còn rất nhiều bài hay và cũng đáng nghe lắm . Với tôi thì Bản Chiều mưa biên giới của Nguyễn văn Đông là bản rất đáng nghe . Mà bản nhạc này và dòng nhạc không biết có phù hợp ở đây không nhỉ ? Nhưng thế nào thì đây là topic Tình ca của lính . . . Chiều Mưa Biên Giới Chiều mưa biên giới anh đi về đâu ? Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu Kìa rừng chiều âm u rét mướt Chờ người về vui trong giá buốt , người về bơ vơ Tình anh theo đám mây trôi chiều hoang Trăng còn khuyết mấy hoa không tàn Cờ về chiều tung bay phất phới Gợi lòng này thương thương nhớ nhớ . Bầu trời xanh lơ Đêm đêm chiếc bóng bên trời Vầng trăng xẻ đôi Vẫn in hình bóng một người Xa xôi cánh chim tung trời Một vùng mây nước Cho lòng ai thương nhớ ai Về đâu anh hỡi mưa rơi chiều nay Lưng trời nhớ sắc mây pha hồng Đường rừng chiều cô đơn chiếc bóng người tìm về trong hơi áo ấm. Gợi niềm xa xăm Người đi khu chiến thương người hậu phương Thương màu áo gởi ra sa trường Lòng trần còn tơ vương khanh tướng Thì đường trần mưa bay gió cuốn Còn nhiều anh ơi Lòng trần còn tơ vương khanh tướng Thì đường trần mưa bay gió cuốn . Còn nhiều anh ơi Thân ái,