bao nhiêu năm nay người VN hay bị tư tưởng sùng bái cá nhân thái quá , đến nỗi đọc báo có mấy con ôn con cúi mặt xuống hôn ghế thằng ca sy hàn xẻng vừa ngồi đít lên , bố mẹ nó nó đã hôn bàn tay chưa mà đây đi hôn cái ghế vừa ngồi Giờ internet phổ biến toàn cầu rồi , cái ghì hay mình nói hay , cái ghì dở mình nói dở , vậy mớ khá lên được , đừng để dầu óc mình bị bệnh báo chí giờ cũng loạn ,toàn vú với đít ,chỉ khơi gợi phần con , phần người thì chẳng thấy đâu , chắc báo dành cho dân trí thấp , nhiều lúc xem còn phê hơn tạp chí playboy :lol:
Thấy post bài này (e tim thấy trên mạng)...có vẻ o hợp với topic...nhưng đọc xong thi cũng thấy chia sẻ được hơn với Khang... VÀI NÉT KHÁT QUÁT VỀ TRỊNH CÔNG SƠN VÀ NHẠC CỦA ÔNG. 29/07/2010 22:43 | Tiểu Sử. Trịnh Công Sơn sinh ngày 28 tháng 2 năm 1939 tại Lạc Giao (cao nguyên miền Trung Việt Nam). Ông mất vào 12g45 sáng ngày 1 tháng 4, 2001, tại Sài Gòn. Ông lớn lên ở Huế, tốt nghiệp tú tài ban Triết tại Chasseloup Laubat, Sài Gòn. Trịnh Công Sơn tự học nhạc, bắt đầu sáng tác năm 1958 với tác phẩm đầu tay Ướt Mi (NXB An Phú in năm 1959). Cho đến nay, nhạc sĩ đã sáng tác hơn 600 tác phẩm, có thể được phân loại dưới 3 đề mục lớn: Tình Yêu -- Quê Hương -- Thân Phận. Quan niệm sáng tác: "Tôi chỉ là 1 tên hát rong đi qua miền đất này để hát lên những linh cảm của mình về những giấc mơ đời hư ảo..." Ca Khúc Là Nỗi Lòng Con Người Đối với nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, quá trình 40 năm sáng tác của ông là một cuộc hành trình dài vào bề sâu của âm thanh và ngôn ngữ. Ông coi ca khúc là một mô hình gần gũi, thiết thân và hoàn chỉnh; là cuộc hôn phối kỳ diệu giữa thi ca và âm nhạc. Công việc sáng tác ca khúc không chỉ cho phép ông giãi bày những niềm vui, nỗi buồn của mình, mà cao hơn, nó còn mang tình yêu, lòng nhân ái tới mỗi người. Soi gương Mỗi sáng nhìn vào mặt gương soi lại thấy thêm rất nhiều sợi tóc bạc. Tôi là một đứa bé thích ca hát. Mười tuổi biết solfège, chép lại những bài hát yêu thích đóng thành tập, chơi đàn mandolin và sáo trúc. Mười hai tuổi có cây đàn guitar đầu tiên trong đời và từ đó sử dụng guitar như một phương tiện quen thuộc để đệm cho chính mình hát. Tôi không đến với âm nhạc như một kẻ chọn nghề. Tôi nhớ mình đã viết những ca khúc đầu tiên từ những đòi hỏi tự nhiên của tình cảm thôi thúc bên trong. Như những họa sĩ tập sự bắt đầu sự nghiệp mình bằng cách sao chép lại tác phẩm của những nhà danh họa, tôi cũng chọn một số mẫu mực âm nhạc mà tôi yêu thích và thay đổi giai điệu bên trong ở thời kỳ đầu. Đó là những năm 56 - 57, thời của những giấc mộng ngổn ngang, của những viễn tưởng phù phiếm non dại. Cái thời tuổi trẻ xanh mướt như trái quả đầu mùa ấy, tôi rất yêu âm nhạc nhưng tuyệt nhiên trong tôi không hề gợi lên ham muốn trở thành nhạc sĩ. Đối với cái bề mặt xã hội lúc bấy giờ, tương lai có nhiều tiếng gọi khác hấp dẫn hơn, quyến rũ hơn cho một con người còn trẻ tuổi. Dạo ấy ba tôi đã mất, mẹ tôi ở xa, tôi một mình giữa Sài Gòn phải tự quyết định mọi chuyện về đời mình. Cái gánh đời tuổi tác còn quá nhẹ. Có lúc tôi đã bỏ dở cái trò lãng mạn viết lách này với nỗi ám ảnh xxx ngốc "xướng ca vô loại". Tôi trằn trọc đêm này qua đêm khác, ray rứt ngày này qua tháng nọ. Nhưng càng cố quên lãng thì tiếng hát trong tôi càng vang lên rõ rệt, tràn ngập cả lúc đứng ngồi, cả trong giấc ngủ. Dần dà những năm về sau, mới bắt đầu hình thành trong tôi một quan niệm rõ rệt: Sống là sống với người khác và muốn có cảm thông chúng ta phải luôn luôn tự diễn đạt mình. Trong những cách diễn đạt bằng tiếng nói, bằng chữ viết và nhiều phương tiện khác, tôi thấy tâm hồn mình có khuynh hướng nghiêng về phía ca khúc. Trên mảnh đất nghệ thuật nhỏ nhắn này, tôi tìm thấy tự do và tôi nghĩ rằng ở đây tôi có thể bày tỏ được với người khác về những niềm vui nỗi buồn của cuộc sống. Mấy mươi năm nhìn lại quãng đường mình đã đi, tôi cảm thấy không có gì phải ân hận. Tôi vẫn là đứa trẻ thơ trong nghệ thuật, lòng còn tràn đầy cảm hứng. Tôi vẫn còn ham mê học hỏi quanh mình và còn đủ hào hứng mở ra những cuộc đối thoại với cây cỏ thiên nhiên, với con người qua ca khúc dưới ánh sáng hiền hòa nhân hậu của những ngày tôi đang sống. Phải chờ đến lúc soi gương nhìn thấy tóc không còn mang mầu xanh cũ nữa, mới nhận ra được hết nỗi khát khao được yêu thương mãi mãi con người và cuộc sống. Yêu thương con người cũng là yêu thương tiếng hát bởi vì tiếng hát mang trong nó tâm hồn của con người. Tiếng hát sẽ mọc lên xanh tươi trên cuộc đời này như những cây tử đinh hương mọc tràn thơm tho trên những cánh đồng vô tận. Với ca khúc, tôi là người tình của thiên nhiên, là người bạn của những em bé. Qua ca khúc, tôi đã đến gần và đã đi xa những chuyện tình; đã tham dự những nỗi hân hoan của đời người và cũng đã gánh nhẹ giùm những phiền muộn. Ca khúc là đời sống thứ hai sau cái thân thể mà cha mẹ đã sinh thành. Trái đầu mùa Bài hát đầu tiên do Nhà xuất bản An Phú phát hành năm 1959 tại Sài Gòn. Đó là những cảm xúc được ghi lại từ những giọt nước mắt của một ca sĩ nữ sinh vừa rời ghế nhà trường. Cô hát để kiếm tiền nuôi mẹ đang hấp hối trên giường bệnh. Dạo ấy, trong đầu hoàn toàn chưa có một khái niệm nào về tiền tác quyền. ở tuổi hai mươi, trong tâm trí đang còn phơi phới những ý đồ hiệp sĩ. Số tiền năm ngàn hồi ấy quá lớn đã được dùng một phần tặng người ca sĩ và phần còn lại chia đều cho các bạn cùng ở trọ. Mỗi tháng, tiền ăn ở cho một học sinh, sinh viên chỉ có năm, sáu trăm đồng. Nguồn cảm hứng đầu tiên ấy đã làm cơ sở cho một loạt những cảm xúc khác thành hình. Như một khu rừng mùa thu yên tĩnh được một cơn gió thổi bùng lên đánh thức lớp lá vàng dậy, tâm hồn tôi đã bắt đầu biết xôn xao theo những tín hiệu, dù nhỏ nhất của cuộc sống. Tôi không còn nhìn ngắm cuộc sống một cách lơ đãng như trước nữa mà càng lúc càng thấy mình bị cuốn hút về phía những tình cảm phức tạp của con người. Những trái cây đầu mùa ấy còn vụng về, chưa có vóc dáng riêng, nhưng nó mang đến niềm thích thú để từ đó sẵn lòng làm một cuộc hành trình dài lâu đi vào cái bề sâu của âm thanh và ngôn ngữ. Gặp gỡ Năm 64 - 65, tôi được các bạn tổ chức buổi ra mắt đầu tiên trước quần chúng tại khu đất trống sau lưng trường Văn Khoa Sài Gòn cũ (nay là Thư viện Quốc gia). Với tôi, đây cũng là buổi thể nghiệm xem mình có thể tồn tại trong lòng quần chúng được không. Trước mặt đám đông đến mấy nghìn người gồm đủ thành phần văn nghệ sĩ, trí thức, học sinh, sinh viên tôi cảm thấy mình quá trơ trọi và đầy lo âu trên bục gỗ với cây đàn guitar dưới ánh sáng đèn. Với một hành trang nhẹ nhàng bằng hai mươi ca khúc nói về quê hương, ước mơ hòa bình và những bài sau này được gọi là "phản chiến", tôi đã cố gắng hết sức để một mình đảm nhận vai trò đưa nỗi lòng của mình đến với quần chúng. Buổi hát đã để lại một ấn tượng khá tốt đẹp cho cả người trình bày lẫn người nghe. Trong buổi diễn có một bài hát được yêu cầu hát đến lần thứ tám và cuối cùng mọi người tự động hát theo. Sau buổi diễn tôi đã được "bồi dưỡng" bằng một tiếng đồng hồ ngồi ký tên trên những trang giấy của tập bài hát quay roneo dành cho người nghe. Đó là buổi gặp gỡ đầu tiên giữa người sáng tác và người nghe. Những buổi trình diễn nối tiếp ở các giảng đường đại học khác cũng được lặp lại trong một bầu không khí nồng nhiệt như thế. Trong tôi bắt đầu sáng lên một khái niệm: đó là ý thức về trách nhiệm của người sáng tác đối với công chúng. Thuở ấy Nhị Xuân. Em ở nông trường. Em ra biên giới. Đêm Nhị Xuân không còn thấy rõ mầu đất đỏ và những bãi mía, bãi dứa cùng lán trại cũng khoác một mầu áo khác. Mưa xuống. Hội trường dã chiến như một cái rá lọc nước thả xuống những giọt dài. Chúng tôi (Phạm Trọng Cầu, Trần Long ẩn và tôi...) cùng anh em thanh niên xung phong nam nữ hát với nhau dưới một bầu trời được trang trí lạ mắt như thế. Đêm cứ dài ra và những tiếng hát cứ dài ra. Nước ở con kênh dâng lên. Mặc kệ. Cứ đứng, cứ ngồi, cứ hát. Gần khuya có cô gái thanh niên xung phong nhanh nhẹn vui tươi mang cho chúng tôi những bát cháo gà trước khi chia tay. Những khuôn mặt ấy, tôi đã quen đã nhìn thấy nhiều lần. Một giờ khuya, lên xe giã từ Nhị Xuân, lòng còn âm vang tiếng cười, tiếng hát. Những bàn tay siết chặt, những cái vẫy tay trong đêm không nhìn thấy. Quá giờ giới nghiêm, xe nằm lại giữa đường, không được vào thành phố. Ngủ lại chờ sáng. Về lại thành phố, trở lại công việc thường ngày. Nhưng ở Nhị Xuân, có hai mươi người con gái thanh niên xung phong đi về phía khác. Mấy tháng sau, tôi được tin tất cả hai mươi khuôn mặt tôi đã nhìn, đã gặp trong đêm hôm nào ở Nhị Xuân cùng nhau ca hát, đã hy sinh ở biên giới Tây Nam. Những tiếng hát, giọng cười còn đó. Những cây mía, cây dứa các bạn trồng vẫn còn đó, vẫn lớn lên. Tôi bồi hồi nhìn ra quãng trời rộng và thấy lại trong trí nhớ những con người trẻ trung ấy. Trong những trái tim ấy có gì khác chúng ta không. Trong giấc ngủ ban đêm, trên những vầng trán khỏe mạnh ấy, đã có những cơn mơ nào. Chúng ta nói quá nhiều đến sự tròn đầy và chúng ta quên đi sự mất mát. Chúng ta vẽ ra lắm nụ cười mà quên đi những nỗi ngậm ngùi riêng tư. Những người bạn nhỏ ấy đã ra đi vĩnh viễn, nhưng nỗi nhớ thương về họ chưa được hát đủ như một nỗi đau. Còn thiếu sót biết bao nhiêu điều chưa nói hết lúc ở nông trường và càng chưa nói được một mảy may lúc ra biên giới. Làm một điều gì chưa đến nơi đến chốn với một người không còn nữa, có phải cũng là có lỗi với cuộc đời rồi hay không. Xin hãy tha thứ những dòng chữ óng mượt, những sắp xếp tinh khôn, những cân nhắc đong đo xuôi chèo thuận lái. Thông điệp Mỗi người đều có một cách riêng và một lý do riêng khi đến với nghệ thuật. Cánh cửa mở ra, chúng ta bước vào. Có những cánh cửa rộng hẹp không đều nhau. Có những cách nhìn và lòng đam mê không giống nhau. Và làm sao có thể giống nhau được khi bản chất của nghệ thuật là một đòi hỏi miên man cái muôn hình vạn trạng. Từ đó hình thành tính cách của mỗi con người muốn lân la kết tình bằng hữu với nghệ thuật. Có một điều chắc chắn là không có ai làm nghệ thuật một cách không nghiêm túc. Con người còn lắm chỗ, lắm nơi để bày ra những trò phù phiếm. Tuy nhiên, cũng có không ít những người quan niệm rằng làm nghệ thuật không vì một mục đích nào cả nghĩa là muốn hoàn thành một thứ nghệ thuật không có cứu cánh. Đã từ lâu tôi muốn qua ca khúc nói được thật nhiều điều. Tôi không chọn ca khúc như một chặng đường để rồi sau đó tu dưỡng hòng nhảy vào những thể loại to lớn hơn. Ca khúc đối với tôi là một mô hình gần gũi, thiết thân và hoàn chỉnh. Nó là một cuộc hôn phối kỳ diệu giữa thi ca và âm nhạc. Ở nơi nào trên mặt đất này có con người, ở đó có tiếng hát. Con người có thể hát một mình ở bất kỳ nơi đâu. Ca khúc là nỗi lòng của một con người trong cuộc sống. Cuộc tình giữa âm nhạc và văn học này đã khiến ca khúc tự nó có thể chạm đến mọi bờ cõi tri thức của đời sống con người. Nó đủ khả năng hát về một cái chồi non vừa nhú cho đến cái chết của một con người. Nó chính là tiếng chim buổi sáng, tiếng gà gáy trưa bên đồi mang âm vang của một nỗi nhớ nhung. Nó là nắng, là mưa, là nụ cười, là tiếng khóc. Nó ở cùng với điều nhỏ nhất và đồng thời cũng sống chung với những cõi bờ bao la. Tôi chưa bao giờ cảm thấy ca khúc bối rối trước những điều tưởng không nói được. Nó đã đi qua bao nhiêu mùa mang giữa lòng cuộc sống con người và thường nó có mặt bên cạnh con người như một lời an ủi. Cũng vì thế, tôi đã có lần nuôi tham vọng gán ghép cho ca khúc một cái gì đó lớn hơn, tràn đầy ra ngoài cái hình thể nhỏ nhắn và khiêm tốn của nó. Đó chính là sứ mệnh truyền đạt những âu lo, những chờ đợi của con người khi đối diện với chính mình trước cuộc sống. Nó có bổn phận phải cưu mang trong từng dòng nhạc dòng chữ cái phần tinh khiết nhất của hạnh phúc và bất hạnh. Như vậy, ca khúc ngoài cái vai trò mua vui cũng được một vài trống canh, nó còn phải đảm nhiệm cái sứ mệnh đẹp đẽ mà các anh chị em họ hàng nghệ thuật của nó đã và đang làm. Tôi nghe một tiếng hát và tôi thấy lại cả một khoảng trời đầy kỷ niệm. Tiếng hát đi từ tôi đến anh bằng con đường ngắn nhất. Cái khả năng to lớn sau cùng của ca khúc là mang đến sự cảm thông giữa mọi người bằng tiếng hát. Tôi ước mơ một ngày nào đó trên hành tinh này tiếng hát sẽ được trả về với vẻ đẹp thuần khiết của nó. Đó là tiếng hát bay qua các lục địa, các đại dương, mang trong lòng nó tình yêu và tình nhân ái. Cái sứ mệnh huy hoàng nhất của nó là phải mang được cái thông điệp ấy đến với từng con tim. Không những chỉ với những tâm hồn vốn yêu chuộng hòa bình mà cả những con tim đang ngộ độc bởi những ngòi thuốc nổ. Trịnh Công Sơn. (Báo Đại đoàn kết)
Em thấy vấn đề là : nếu như TCS sống lại, có lẽ ông cũng chỉ mỉm cười với Anh Khang trong khi có rất nhiều người khác có thể "vác đá ra ném vào đầu" anh ấy. Có rất rất nhiều người nghe nhạc Trịnh và cảm thấy mệt.
Trừ 1 số bài, còn nhìn chung thì em không thích nhạc TCS . Cá nhân em cũng không thể cảm nhận được sự kết hợp hay được gọi là hoàn hảo : TCS - Khánh Ly, rồi gần đây Hồng Nhung hát nhạc Trịnh thì em càng không thích !
Em cũng vậy. Cho nên mở nhạc Trịnh nghe, em chỉ bật vài bài em thích, ko nghe hết nổi cả CD. Em tự thấy em ko đủ trình để cảm nhận những "chất Thiền" hay đạo lý cao xa mà bao năm nay truyền thông thường hay gán cho nhạc Trịnh. Ai tôn sùng hay thần thánh hóa ông Trịnh em cũng ko tranh cãi, ai bảo họ hiểu và cảm được nhạc Trịnh em cũng OK. Em chả có tham vọng gỡ bỏ những tư tưởng mà bọn truyền thông đã ghim vào óc người khác. Em cứ giữ ý em thôi. :wink: Nhạc Trịnh số bài nghe xong làm cho em rã rời rũ rượi thì nhiều lắm, nhưng bên cạnh đó có vài bài em rất thích.
Bên Đạo Hồi ng ta còn giết cả đại sứ Mỹ vì có đạo diễn phương Tây làm phim báng bổ đấng Tiên tri Muhammad kia kìa bro Muỗi. Thắc mắc giề
Em tôn trọng NS Trịnh vì những đóng góp của ông cho nền âm nhạc VN nhưng em cũng như bác, mặc dù rất thích một số bài (một số rất rất ít trong vô vàn nhạc phẩm của ông) nhưng đa phần nhạc của ông em cũng không nghe được. Những bài em thích tuy là số ít nhưng cũng khá hiều như: Hạ trắng, Biển nhớ, Diễm xưa, Cát bụi, Em còn nhớ hay em đã quên, Một cõi đi về... @ doantieutu: em không ngờ em với bác lại có nhiều sở thích giống nhau thế (bóng đá thì không rùi :lol: ).
Sự thật là vậy đó bác, em đọc mấy vụ hôn ghế với khóc ngất, rồi chửi cha chửi mẹ vì mấy thằng mấy con ôn vật ở tận đẩu tận đâu mà lộn hết cả tiết. Mịa nó, con em em ngăn cái chứng mất dậy dở người vô học đó từ trong chứng nước. Mẹ cha khát nước sai lấy cốc nước còn đếch chịu làm vậy mà với mấy thằng mấy con dở người thì cứ như... em chả muốn nói nữa, nản toàn tập.
nhac TCS ca từ có đoạn rất sâu sa , hình tượng nghe rất xúc động , hào khí , nhung lại đến đoạn thỏa hiệp , chấp nhận , ca ngợi nghe phat buồn nôn , hỏng hết cả bài hát , nó thể hiền TCS là người rất tài hoa nhưng hèn , ko như nhung bài của VIỆT ZŨNG , NAM LỘC . TRẦM TỬ THIÊNG , TRẦN THIỆN THANH nếu TCS có ý chí của VIỆT KHANG thì nhũng tác phẩm của TCS sẽ thành nhũng tác phẩm thuộc hàng kinh điển , không tì vết thật tiếc
đôi co với bác mất thời gian quá đi , giờ internet nói mạng toàn cầu rồi , bác tự tìm hiểu , e tin ko phải riêng mình e nhận xét vậy , sự thật thì có thế nào vẫn là sự thật
Có đủ dũng khí để chấp nhận việc được nhiều người cho là mình "hèn", để được là chính mình, thế gian này liệu có mấy người? Khách quan mà nói thì em thấy đánh giá của bác hơi khiên cưỡng. Cũng như em chưa từng nghe ai nói tiếc cho Mozart vì ông là một thần đồng, tài năng thiên bẩm, nhưng lại thiếu đi sự thông thái của Bach
Topic này là để rộng đường chia xẻ các tâm tư và nhận xét chân thực, các bác đừng căng thẳng quá, kẻo cụ TCS lại buồn. Tôi thiết nghĩ một nghệ sỹ lớn tài hoa như TCS cũng chả thèm chấp những ý kiến vu vơ làm gì cho mệt. Dù thích hay không thì nhạc sỹ cũng đã là một biểu tượng cho một giai đoạn đầy thăng trầm và nước mắt của người Việt. Nếu bây giờ mà còn sống, chắc gì nhạc sỹ đã thích những kẻ tung hô, thần thánh hóa một cách lố bịch như hiện tượng thím D**. Tôi cho rằng có những khen chê nhiều, đặc biệt là có những người dám nói thẳng quan điểm và nhận xét của mình mới là đáng quý và trân trọng. Trong nghệ thuật nhất là âm nhạc rất cần sự dân chủ, minh bạch và đặc biệt là rành mạch, rõ ràng gout nhạc của riêng mình. Cá nhân tôi cũng cho rằng về ca từ nhạc sỹ đã có nhiều thành công vượt bực (đến nay cũng chưa ai qua được), nhưng phần nhạc của Trịnh, cá nhân tôi cũng không thích lắm. Như một số bác trên đã nhận xét, nghe nhiều cứ mệt mệt thế nào. Nhạc Trịnh chỉ hay khi đôi lúc chợt nghe lại. đúng những cung bậc cảm xúc của riêng mình, lúc đó quả thật là tuyệt đỉnh. Thiết nghĩ một nhạc sỹ chỉ cần có chục ca khúc để đời thì đã là nhắm mắt mà không cần phải ân hận điều gì (như Pavel đã nói) chứ những bài không hay hoặc sáng tác lúc thoái trào mà cũng tung hô thì khác gì Mao Chổi Xể!
nếu như màu chữ tô đỏ thì nhạc phẩm của trịnh công sơn chắc không tồn tại được như bây giờ . Bởi vì xã hôi này đâu phải có một mình ta sống mà coi trời bằng vung như thế . Riêng cái phần internet mà bác kêu xem thì em thấy không nên , bởi vì trên internet thì ai viết gì tùy hứng không qua sự kiểm chứng nào cả . Theo tôi nó chỉ có giá trị tham khảo thôi
Thủa hàn vi hầu như đa số nhạc sĩ đều có sức sáng tạo những tác phẩm hay. Nhưng sau khi hưởng ơn mưa móc thành đại gia, thì họ mất đi rất nhiều nguồn cảm hứng để sáng tác những tác phẩm giá trị. TCS không ngoại lệ, sau này có được bao nhiêu tác phẩm ra hồn? Nhìn TCS tay cầm ly rượu tay, lắc chuông cà rem kêu Osin. Thú thật hình ảnh TCS năm xưa biến mất chỉ còn nỗi thất vọng ê chề. Cụ nguyenlequan nói cũng chả sai
Em có nghe nhiều ý kiến như Bác về TCS, toàn là dân đã đang làm VHTT ngồi nhậu ca hát với nhau phán cũng zậy !
Đọc ý kiến của bác nguyenlequan lại nhớ đến vụ nhiều người phê phán Ngô Bảo Châu là làm nhà khoa học lớn mà không có những phản biện xã hội. Ơ!Thế thì có khi, ở mặt nào đấy anh Châu còn "hèn" hơn cụ TCS nhiều ???
Em thì khg thik bác Trịnh từ sau cái đận "em ở nông trường, em ra biên giới". Nhưng em mà là bác DAK kia thì chém hẳn nhạc Mô-da cho nó gấu. :lol: Chém nhạc TCS làm giè :lol:
Chúng ta là ai, có tư cách gì mà phán xét TCS, bác DAK nghĩ mình là ai mà phán xét TCS? Tất nhiên TCS chỉ là con người thường + tâm hồn nghệ sĩ chứ không phải là một vị thánh mà người thường thì có biết bao nhiêu nhược điểm, đánh giá nhạc sĩ nên đánh giá ở tác phẩm, có tác phẩm nào hay, để đời hay không, không nên bỏ qua các tác phẩm hay mà chỉ nhăm nhăm đánh giá các tác phẩm không vừa ý của người ta. Sáng tác của TCS rất nhiều bản thân em cũng chỉ thích khoảng chục bài, cũng như các nhạc sĩ lớn khác của VN hầu như ai cũng chỉ có khoảng vài bài hoặc cùng lắm là 10-20 bài thành công (ngoài các bài hát nổi tiếng của các nhạc sĩ, các bài hát khác của của các nhạc sĩ đó em nghe đều thấy mêt ) Em nghĩ đơn giản thế này, không riêng gì TCS mà đối với các nhạc sĩ khác cũng vậy, đừng tôn thờ, thần thánh hóa người ta cũng như đừng ném đá theo phong trào, hãy để cho cuộc sống tự chứng minh, nếu sau khi người nhạc sĩ đã mất đi mà 50 năm sau các bài hát của họ vẫn được người đời tiếp tục hát thì điều đó đã chứng tỏ một điều gì đó.
E nghĩ cũng không nên khắt khe với anh Sơn quá Anh ấy cũng chỉ là một con người, nên cũng có những lúc quan điểm sống của anh ấy bị tác động, rồi lại thay đổi... (cũng như em và bác thôi). Mà với người nghệ sỹ dễ rung động như anh ấy, thì việc dễ bị tác động để viết ra 1 số ca khúc mang "tinh thần thời đại" như thế là "hoàn toàn bình thường" Công bằng mà nói thì em nghĩ anh ĐAK kia cũng chỉ nêu lên quan điểm riêng của mình về nhạc Trịnh, có đâm chém gì đâu Có chăng chỉ do người hâm mộ anh Trịnh đưa anh ấy lên hàng "đại thánh chí thánh" nên mới tự suy diễn ra thế.
Thiết nghĩ bác nên lấy hiểu biết của mình ra làm lý lẽ để phản biện những comments trái ý bác. Chứ buông 1 câu gọn lỏn thiếu tính xây dựng như vầy thì chẳng thà im lặng còn hay hơn đó bác. :wink: