Mày kiếm đâu ra cái xe đạp này vậy". Cậu kia trả lời: "Hôm qua, trên đường đi học về, tao đang đi trên đường bỗng có một đứa con gái cùng trường phóng xe đến chỗ tao, quăng xe xuống, cởi hết quần áo ra, nằm xuống bãi cỏ và nói: "em cho anh tất cả những gì anh muốn", "thế là tao lấy ngay cái xe đạp". Cậu kia gật gù:" Ừ mày chọn thế là khôn đấy, dù sao thì mày cũng ko mặc vừa quần áo của nó"
Thời khóa biểu của một giám đốc Lời tòa soạn: Hiện nay các cơ quan, đơn vị đang thực hiện sống và làm việc theo khoa học, mọi chương trình đều phải tự động hóa, kế hoạch hóa, vi tính hóa. Mới đây, chúng tôi có lấy được thời khóa biểu chi tiết của một giám đốc, xin đăng tải để anh em tham khảo. 7 giờ 30 sáng: Thức dậy. Nằm trên giường thêm ba mươi phút để cố nhớ lại những gì tối qua. Thường không nhớ ra. Khi suy nghĩ có ngáp và vươn vai nhưng không thò chân ra ngoài chăn. Máy lạnh đương nhiên vẫn mở. 8 giờ: Vào toilet. Thực hiện những nhu cầu hồn nhiên. Vừa thực hiện vừa hát. Nhạc ngoại quốc, lời Việt là chủ đạo. Cạo râu và kiểm tra lông mũi theo tiêu chuẩn ISO-9002. Chỉ ngoáy tai khi có tắm. 8 giờ đến 8 giờ 30: Ăn sáng. Mắng con. Khiển trách người làm. Than thở với vợ. Uống thuốc hạ huyết áp. Uống hải cẩu hoàn. Nghe tin bóng đá. Thắt cà-vạt. Mặc comple. 8 giờ 30 đến 9 giờ: Ra xe. Vừa ra vừa xỉa răng. Vứt tăm qua cửa kính xe. Nhắn tin cho em. Xóa một số tin nhắn của em. Kiểm tra lại lớp keo trên tóc. Ngả lưng và nới khuy áo vest. 9 giờ đến 9 giờ 30: Vô công ty. Bắt tay đủ ba người. Đọc báo. Mở vi tính xem giá chứng khoán xem tình hình mua con gì trồng con gì , . Nhún vai. Uống trà. Treo áo vest lên lưng ghế. Ký một số công văn. Uống trà tiếp tục. 9 giờ 30 đến 11 giờ: Mời đối tác sang quán cà phê trước công ty. Dặn thư ký là đi họp. Quyết định với đối tác là còn phải gặp nhiều lần. Cười bí hiểm khi được hỏi về hoa hồng. Cố gắng khi nói chuyện có pha tiếng Anh và tiếng Pháp. Gật đầu với mấy bàn quen. Tỏ ra nghiêm nghị với những em mới vào. 11 giờ đến 1 giờ 30: Mời đối tác dùng cơm trưa. Chọn nhà hàng sang, nhưng có hóa đơn đỏ. Uống ba ly bắt đầu xưng cậu - tớ và vỗ vai nhau. Gọi một con cầy hương nhưng chả hiểu nhà hàng dọn con gì. Thề sẽ trung thực. Hứa ký hợp đồng. Nháy mắt khi bàn về phụ nữ. Dùng khăn lạnh lau cả cổ lẫn mặt. Nói to hơn lúc bình thường. Cầm cua rang muối bằng cả hai tay. Mở khuy áo trên. Khen cô thư ký của đối tác đẹp. Nếu cao hứng có thể đọc bài thơ do mình sáng tác. Kể về những chuyến đi Bangkok, tùy theo quan điểm và độ chân tình sẽ quyết định kể từ đâu. Tranh nhau thanh toán. Ôm vai rồi siết chặt tay. Từ 1 giờ 30 đến 3 giờ chiều: Đi masage hoặc Ngủ trong salon phòng làm việc. Dặn thư ký không để ai vào. Ngáy to hay nhỏ là tùy loại rượu vừa uống. Khi ngủ thỉnh thoảng có giật mình. Từ 3 giờ đến 3 giờ 30: Thức dậy. Rửa qua mặt mũi. Xem lại giấy tờ ban sáng. Gọi thư ký vô khiển trách, cố gắng tìm ra vài lý do. Thư ký nên già để tránh dị nghị. Họp với tay trợ lý thân tín. Dặn nó phone về nhà khi mình đi vắng để nhờ nói lại với vợ một số thông tin đã chọn lọc. Trao đổi vài đĩa phim DVD. Nhờ tìm vài loại thuốc và vài thứ rượu ngâm. Khi trợ lý ra khỏi phòng thì phone cho em, than từ sáng tới giờ quá bận. Từ 3 giờ 30 đến 4 giờ 30: Họp các trưởng phòng chủ chốt. Mắng ba đứa, khen ba đứa, còn lạnh lùng với ba đứa. Nhấn mạnh những điều đã nói hôm qua. Kêu mệt và kêu nhức đầu nhưng đứa nào hỏi thăm thì gạt đi. Nhớ những câu quan trọng có đứng lên khi nói. Từ 4 giờ 30 đến 5 giờ 30: Ở lại trong văn phòng khi mọi người đang ra về, cố tình để hé cửa. Viết và đọc như điên. Quát ầm ầm trong điện thoại. Khi mọi người đã về hết, phone cho em hẹn cà phê chiều. Từ 5 giờ 30 đến 7 giờ: Ngồi với em ở cà phê loại sang. Nói nhiều về tâm trạng, về cảm xúc và nghệ thuật. Tiết lộ rằng mình sinh ra đáng lẽ phải làm nghệ sĩ chứ không hợp kinh doanh, nhưng hoàn cảnh đưa đẩy, giờ mới thấy tiền bạc là phù du. Thở dài kín đáo. Nắm tay nhè nhẹ. Xa xôi về nỗi cô đơn mơ hồ. Đọc một câu trong cuốn tiểu thuyết vừa xem. Bất thình lình nhìn em không nói. Từ 7 giờ đến 9 giờ: Đi ăn tối với em. Thức ăn ngon, đĩa nhỏ, phòng kín đáo, rượu vang thơm. Đèn mờ dịu. Kể về thời thơ ấu vất vả. Kể về phim Sắc giới một cách cảm thông. Ngạc nhiên với những điều cổ hủ. Phẫn nộ với những nhỏ nhen. Cau mày khi nghe về tiền bạc. Bao dung khi nói về tội lỗi. Từ 9 giờ đến 10 giờ tối: Về nhà. Than với vợ là sắp điên lên vì họp. Ăn cơm nhà nửa chén, kêu mệt rồi thôi. Hỏi qua việc học của con. Đá cho con mèo hai cú. Từ 10 giờ đến 10 giờ 30: Vô toilet. Tùy hôm mà ngồi trong đó nhanh hay chậm. Kiểm tra kỹ các dấu vết trên thân mình. Nhìn toàn thân xem bụng đã chiếm bao nhiêu. Ho và khạc. Đánh răng bằng máy. Định xức dầu thơm rồi lại nhún vai. Từ 10 giờ 30: Lên giường. Tắt di động. Xóa hết tin nhắn còn sót lại. Đọc báo Thời trang trẻ, không dừng quá lâu ở các trang áo tắm để vợ khỏi nghi. Kêu mệt thêm lần nữa. Ngủ và ngáy đều. Nằm mơ thấy mình còn trẻ. :mrgreen: :mrgreen: :mrgreen:
Chuyện toàn dấu nặng !!! Một chục chị bộ đội, đội một chục hột vịt lộn, bị một bọn lạ mặt chặn lại tại cột trụ điện,một chị bị đục,mọi chị bộ đội sợ, chạy lại gọi một chục cụ bộ đội. Chục cụ chạy lại định nện bọn lạ mặt một trận, bọn lạ mặt sợ chạy, chục cụ rượt bọn lạ mặt, chục cụ chạy mệt, lượm gạch chọi bọn lạ mặt. Bọn lạ mặt bị đập nện, một bị dập mật, một bị xệ ruột, một bị xệ thận, một bị xệ mọi bộ phận. Một chuyện thật tội nghiệp! Đọc thật mệt
Chuyện tối qua Em đến bên anh nhẹ nhàng trong một buổi tối êm dịu như đêm qua, và những gì xảy ra trên giường của anh còn đọng lại trong anh những cảm giác khó tả. Em chợt đến từ một nơi hư vô nào đó, không hề e ngại, không hề báo trước. Em nằm trên người anh, em làm tan biến cảm giác băng giá trong anh. Em cắn anh, không hề tội lỗi, em làm cho anh phát điên. Cuối cùng anh chìm vào giấc ngủ... Sáng nay, khi anh tỉnh dậy thì em đã đi rồi. Anh tìm em nhưng không thấy dấu vết, chỉ có những bức tường chứng kiến chuyện đôi ta đêm qua. Cơ thể anh vẫn còn in dấu vết của em. Đêm nay, anh sẽ thức chờ em. Ngay khi em đến anh sẽ vồ lấy em, anh sẽ không để em ra đi. Anh sẽ giữ chặt em trong lòng bàn tay anh để em mãi mãi không biến mất. P.S: Anh sẽ giết chết em - những con muỗi đáng ghét nhất trần đời. (Trích từ nhật ký của một cậu sinh viên chuyên văn thường xuyên bị muỗi cắn)
Bác SV này bị muỗi cắn mà rì viu khiếp thật. Kg biết sau này bác ấy trở thành audiophile thì còn review tới đâu nữa! :lol: :lol:
Tặng bác..caithang: Thuốc mọc tóc Một ông hói đến quầy dược phẩm hỏi người bán hàng: - Xin hỏi, loại thuốc mọc tóc của ông có hiệu quả không? - Hẳn chứ lị, ông xem tôi dùng chiếc bút chì này để chấm thuốc, thế mà sau vài hôm trông nó đã như cái bàn chải đánh răng!
Nữa... Cú điện thoại gọi đến đồn cảnh sát: Alô, có một người điên trốn khỏi trại tâm thần! - Ông có thể tả hình dáng của người ấy không? - Trạc 40 tuổi, đầu hói, quần áo sọc, tóc tai bù xù! - Ông ta bị hói? - Đúng vậy. - Thế thì làm sao mà tóc tai bù xù được? - Thì tôi đã bảo là hắn bị điên mà!
Ba cô bạn thân được mời tới dự một bữa tiệc sang trọng. Nàng thứ nhất nói sẽ mặc một chiếc váy màu đen vì người yêu của cô tóc màu đen. Nàng thứ hai: - Tớ sẽ mặc một bộ đầm màu vàng vì vị hôn phu của tớ có màu tóc vàng. Nàng thứ ba khổ sở: - Vậy tớ phải mặc gì đây hở trời? Anh bồ của tớ bị hói!
Vậy đeo cái kính lúp thật to thôi, không cần mặc gì cả. Nàng thứ nhất và nàng thứ hai đồng loạt nói. :lol: :lol: :mrgreen:
Nhân ngày 20.10 sắp..................đến gần! Nhân dịp một số Bác sắp... Tặng các Bác mẩu ...lượm lặt. Gửi ông! Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời... Giờ này, tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông. Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”. Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật. Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng... Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2-3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ. Mụ thuê ôsin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi. Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bao nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”. Im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ sa sả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe... Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn. Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội. Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”. Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: "Tài liệu để đâu?". Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ. Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng. Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi: Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con. Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí. Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận. Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ. Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm - phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên. Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo. Hôm nay, tôi có hẳn 1 giờ tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng. Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu. Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...
Dù đang buồn vì chứng khoán xuống thảm hại tiền của ta đội nón ra đi thì đọc truyện của Bác đúng là thư giãn và quá đã, xin cảm ơn :lol: :mrgreen:
Trong giờ sinh học, thầy giáo đang giảng bài thì có hứng và ra 1 vế đối: “Con bò cạp cạp con bò cạp, cạp đúng chỗ bò mà bò đúng chỗ cạp” Một học sinh ấp úng, thầy mời đứng dậy, cậu học trò đối : “Thầy sinh vật vật cô sinh vật, vật đúng chỗ sinh mà sinh đúng chỗ vật” Thầy đỏ mặt tía tai, một học trò khác tiếp lời: “Anh tiểu thương thương chị tiểu thương, thương đúng chỗ tiểu mà tiểu đúng chỗ thương” Anh học trò khác thêm vào chút xíu: "Anh cà phê cà chị cà phê, cà đúng chỗ phê mà phê đúng chỗ cà” Mời các bác đối !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Có một đôi trẻ đèo nhau bằng xe đạp đi dạo phố. Sau một hồi đi vòng quanh TP đến lúc cả hai đã cảm thấy cần phải nghỉ ngơi. Đến đoạn dốc cao chàng trai cho xe đổ dốc như kiểu "Xe ta bon bon trên dặm đường", giữa dốc có một quán kem tỏa mùi hương thật quyến rũ . Chàng trai đột ngột phanh kít, kít xe lại và quay lại hỏi người con gái ngồi đằng sau: "Có ăn không E?". Nàng ta e lệ thỏ thẻ "Ăn". Chàng trai lại tiếp tục đạp xe, vừa chạy chàng vừa nói "Phanh xe anh mới thay hôm qua đây,ăn nhỉ." Bởi vậy Anh cài thắng thắng chị cài thắng, thắng đúng chỗ cài mà cài đúng chỗ thắng :lol: :lol:
Bác Sóc Lâu lâu mới sóc lâu, sóc thì thấy lâu mà lâu mới chịu sóc. Xin phép bác socnau em Mod tí nhé. Ước gì nick bác có chữ "X" thay cho "S"...
Tâm sự của 1 đôi trước ngày cưới: - Chàng: Thật tuyệt vời! Cuối cùng thì giờ phút anh mong đợi nhất cũng đã tới! - Nàng: Em phải ra đi à? - Chàng: Không. Thậm chí em đừng bao giờ nghĩ tới điều đó! - Nàng: Anh có yêu em không? - Chàng: Tất nhiên rồi! - Nàng: Anh có phản bội em không? - Chàng: Không! Sao em lại có ý nghĩ đó cơ chứ? - Nàng: Anh sẽ hôn em chứ? - Chàng: Đương nhiên. - Nàng: Anh sẽ đánh em chứ? - Chàng: Không bao giờ! - Nàng: Em có thể tin anh được không? Tâm sự của cặp đôi trên sau ngày cưới (xin đọc từ dưới lên): :mrgreen:
Dân IT và Bive có 9 điểm tương đồng : 1. Làm việc đêm và luôn thiếu ngủ. 2. Khi có hứng làm việc tốt hơn. 3. Không phải bỏ vốn bằng tiền mặt (khi vào nghề). 4. Làm việc phần lớn vì tiền (số ít làm vì yêu nghề). 5. Sẵn sàng phục vụ nhiều khách một lúc nếu đủ sức khỏe. 6. Thích quan hệ với khách nhiều tiền (tốt nhất là khách Tây) 7. Dễ bị quịt tiền, ăn chặn, bóc lột. 8. Phải lựa tính khách hàng để phục vụ. 9. Là 1 đầu mối lây lan virus Có phải do vậy mà dân IT và bive hay thân nhau ???!!!
Ông loa đểu có cái loa đểu, đểu trúng cái loa mà loa làm đúng chỗ đểu. Em xin phép bác loadeu em đểu tí :mrgreen:
Góp vui tí nhé Một cặp vợ chồng mới cưới nhau đi hưởng tuần trăng mật. Trước khi đi, bố mẹ cô gái dặn dò: nếu "lúc đó" mà làm từ từ thì đứa bé sau này sẽ làm kỹ sư, nhanh hơn thì làm bác sĩ, còn nếu thật mạnh thì nó sẽ đạp xích lô. Cả hai vợ chồng đều muốn đứa bé làm kĩ sư nên trước khi lên giường, người chồng còn nhắc nhở: - Em ơi kĩ sư nhé! Nhưng được mười phút, cô vợ rên rỉ: - Thôi kệ, cho nó làm bác sĩ đi anh! Rồi chỉ sau đó năm phút, anh chồng la lên: - Để anh cho nó đạp xích lô thấy mẹ luôn :lol: :lol: :lol: :lol: