Hà Nội tản mạn ký

Discussion in 'Quán Cafe VNAV' started by tai_trau, 18/10/07.

  1. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Người Hà Nội mình đẹp hay xấu...?

    Ngày trước mình cũng hay chúi mũi vào chuyên mục "Người Việt xấu hay đẹp" trên tờ TTVH, lâu lâu rồi không thấy nhưng những ấn tượng về những câu chuyện con con thì vẫn còn phảng phất đâu đó hàng ngày.

    Câu chuyện thứ 1: Trong một quán phở.




    Sáng nay, trời Hà Nội quá mù ra mưa. Kể cũng hay vì cảm giác giống mưa xuân phải cái đi lại hơi ướt át. Tạt vào quán phở quen thuộc trên Lê Đại Hành. Như thường lệ, quán đông, ngàn ngạt và ồn ào. Loáng thoáng bàn bên có mấy tay công chức mặc áo trắng muốt đang chém gió phần phận, mặt đu đưa theo chén rượu trắng (mà kể cũng...không lạ, mấy tay này xơi rượu sớm thật là sớm, chắc sếp đi vắng). Ba bốn người tranh nhau nói, tranh nhau nói xấu 1 người nào đó (chắc vẫn là sếp), rồi chuốc nhau thật hào hứng. Kể cũng tội, có khi mấy năm rồi mấy người này chưa được nói chăng?

    Tự nhiên mình thấy bát phở mất cả ngon. Gạt sang một bên đầy bực bội, quay sang gọi thêm 1 nâu nóng để tránh phải nghe trộm bất đắc dĩ thì chợt nghe một tay (nom cũng tươm với áo vest, cặp laptop chứ không nhếch nhác như mình). Tay này quay sang phía bàn ồn ào, lườm lườm buông một câu "Mịa, chém gió thì mang về phòng, nhá". Với tay lấy cái tăm loẹt quẹt ngang mồm, tay công chức nọ bước sang quán cà phê ngồi ngay xuống cạnh mình, chiếc tăm vẫn đu đưa theo dòng nghĩ của hắn ta. Kể cũng tội, nếu không có cái tăm đong đưa trên phím răng kia, chắc gì ai đã biết anh này mới xơi bữa sáng?

    Mình lại gạt ly nâu nóng còn khá đầy (những 13k) sang một bên, quày quả đứng dậy lôi tự thân về cái cơ quan.

    Rồi lại mất mấy mươi phút ngẩn ngơ về người Hà Nội, mà bây giờ còn người Hà Nội không nhỉ?

    Câu chuyện thứ 2: Chuyện bên bó rau muống (rảnh em viết) :mrgreen:
     
  2. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Câu chuyện thứ 2: Chuyện bên bó rau muống

    Sau tết, thấy râm ran việc tăng giá, nào là bát bún ốc cũng lên 30k/bát; nào là xăng cũng lên hơn 16k/lít; nào là cân thịt cũng lên mười mấy k/kg; v.v, tóm lại là cái gì cũng thấy tăng, trừ lương.

    Một hôm đẹp giời phụ huynh của tay con giai mình mới thủng thẳng "Ra chợ nhặt bó rau muống về đây". Mang nỗi sợ hãi vốn có, mới lại cung kinh không bằng tuân lệnh, mình mới cun cút phóng con mini Tàu ra chợ. Chẹp, chả biết mua mớ nào nên nhặt đại một mớ. Chị hàng rau không ngẩng mặt lên "8k/mớ". Hãi quá vì sợ mua đắt về nhà lại bị mắng nên lấy hết can đảm "Ơ, em tưởng là 5k?".

    "Chú vớ vẩn, 8k từ lau rồi. Tết xong nó thế. Đây mua cá cũng phải trả hơn mấy k/kg rồi". Mình còn thoáng thấy cái sự cười khẩy của nhà chị bán rau. Thôi thì mua vậy, về nhà khai là 5k cho lành. Đạp xe trên đường về nhà, cứ vẩn vơ nghĩ mãi là sao ở Hà Nội cứ ra Tết là giá tăng mãi, mà nó không như khi ta uống Viagra là lên mãi rồi nó cũng xuống. Nghĩ mãi mới thấy câu trả lời đã được chị bán rau nói "Tăng giá rau để lấy tiền mua cá vì nó cũng tăng giá". Hơ, lại thấy nó loằn ngoằn, tranh nhau tăng giá để cuối cùng cũng phải mua chỗ khác với giá tăng. Đúng là "lấy thằng miền xuôi nuôi tay miền ngược". Dân ta thịt nhau, cuối cùng chả ai được, hậu quả nhỡn tiền là lạm phát. Chẹp, kể cũng chả thấy vui mấy.

    Về đến nhà thấy tay phụ huynh nọ lừ lừ với cái hóa đơn điện "Tháng sau ông đừng có mà đèn đóm nhá. Ăm li với chả ăm leo, tốn điện bà cố!". Chẹp, lại mường tượng ra cái nhà anh AQ với ý nghĩ thoáng qua đầu "Tay điện lực có tăng giá, thì cũng bị tay viễn thông nó móc túi, tay viễn thông nó móc túi, thì lại bị tay dịch vụ nó thịt....cuối cùng cứ ra chợ mua rau muống cũng bị thịt hết".

    Hơ, tối hôm đó ngủ ngon, mặc dù chả vui vì phải tắt điện cho đỡ tốn.

    Câu chuyện thứ 3: Oánh nhau và cái sự rởm đời (rảnh em viết tiếp) :mrgreen: .
     
  3. regular

    regular Advanced Member

    Joined:
    6/6/07
    Messages:
    7.375
    Likes Received:
    22
    Location:
    Non-Groups
    Tranh thủ lúc tăng giá! Gọi Maria ra bán rau trở lại vậy! :mrgreen:
     
  4. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Em cũng gợi ý thế, nhưng tay Maria bảo em là "Không muốn góp phần gây lạm phát". Kết quả là em ra đất làng tranh 1 khoảnh để trồng rau, rau sạch....
     
  5. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Câu chuyện thứ 3: Oánh nhau và cái sự rởm đời

    Chuyện oánh nhau mấy hôm nay hóa ra thành sự kiện hot trên mọi thứ thông tin đại chúng. Nào báo mạng, nào báo in, nào truyền hình...cứ gọi là rôm rả. Chuyện chả bé chả to khi mấy cái cô con gái choai choai lao vào oánh nhau ngay giữa vườn hoa Hà Nội. Nom kỹ cũng xinh mà oánh nhau khiếp, nào là cào đầu móc mắt, nào là bứt tóc kéo quần, A lúi, thế mà là con gái Tràng An.

    Ngẫm mãi, vẫn thấy câu chuyện này nó rởm rít làm sao ấy. Chắc mấy cái cô con gái này không dám tung băng xxx, cũng chưa bản lĩnh để post hình Luy lên mạng nên lôi nhau ra công viên để thành hot. Lại nữa, thêm cái sự hung hăng nhiệt tình của báo giới nên thành công ngoài mức tưởng tượng. Thế nên khi cái cô nữ sinh chíp chíp kia (nghe đâu có học võ gì ấy) bị công an tóm và xét hỏi thì vẫn tỉnh bơ vì biết rằng mình đã "là người của công chúng". Kể cũng bản lĩnh chứ như tai_trau em, công an mà rờ đến là ướt hết ngay.... khẩn trương đi thay xiêm y.

    Sâu xa hơn nữa, có khi những đứa trẻ lớn này học từ những người lớn hơn mà làm theo. Khi công luận ào ào ăn theo, thì cô giáo cũng vẫn tỉnh bơ "mấy đứa đó hem phải học sinh của iem". Chẹp, sợ mất thành tích mí lại sợ mấy tay sẵn ghét mình nhân tiện thịt luôn mình đây. Rõ khổ, băng nó lồ lộ ra thế mà vẫn cứ chối đây đẩy.

    Ngày trước tai_trau em bé lon con (mà bi giờ vẫn bé) nhưng thỉnh thoảng cũng đi oánh nhau, trộm bưởi, hái ổi hàng xóm hay chuổng cời tắm trộm ở ao làng. Sau mỗi lần bị 2 cụ thân sinh tẩn cho trận rồi dắt sang xin lỗi thì cũng thấy xấu hổ mà chừa. Giờ thì chả thấy người lớn đâu, toàn thấy trẻ lớn với công an. Chả lẽ bây giờ cứ nghĩ đến mấy anh chị 15-16 tuổi thì lại thấy toàn chuyện đi nhà nghỉ mí lại oánh nhau?

    Nhìn ra xung quanh, thấy cả một guồng máy khá to chạy ầm ĩ để kiếm tiền, thế nhưng lũ trẻ ở nhà lại chả ai để ý, mặc dù chúng sẽ là người quyết định tiêu hết số tiền mà chúng ta kiếm được theo cách nào và trong bao lâu.

    Như thường lệ, lại thấy mình nghĩ luẩn quẩn, và thấy mình cũng rởm đời. Con mình đôi khi cũng oánh con nhà người ta bỏ mịa, thế nhưng lại đi chê. Rởm đời quá.

    Câu chuyện thứ 4: Chén trà và cái bánh sữa (rảnh em viết) :mrgreen:
     
  6. VQ_audio

    VQ_audio Advanced Member

    Joined:
    13/7/06
    Messages:
    9.261
    Likes Received:
    28
    Quả là có tầm nhìn - tính về sau kiếm mớ tiền đền bù GPMB bằng mấy trăm niên bán rau ấy chứ lị :lol:
     
  7. ngtatliem

    ngtatliem Advanced Member

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    6.769
    Likes Received:
    60
    Location:
    C.S.J
    Chờ hồi thứ 4 của bác Tai đây!
     
  8. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Câu chuyện thứ 4: Chén trà và cái bánh sữa

    Có lẽ Hà Nội cũng có tí may mắn khi còn sót lại một vài những giá trị cũ, mà đôi khi củng chẳng hẳn là giá trị mà chỉ là những hình ảnh cũ của thành phố mà chưa chịu mất đi trong cái đô thị ồn ào này. Nếu đi trên bất cứ con phố, vỉa hè nào ở nơi này có lẽ khách phương xa đều thấy những quán cóc ven đường lèo tèo vài thứ lặt vặt, lấp ló phía sau là mấy cụ già mắt mũi kèm nhèm lắm rồi.

    Gạt cái chức năng chuyên ghi đề (doanh thu chính đấy) và bán bao cao su cho mấy anh chị chơi bời sang một bên; sẽ thấy thò ra mấy chén trà, mấy thanh kẹo lạc hay bánh sữa, thanh kẹo sinh gum..đại loại thế ngự trên cái bàn con con được vây xung quanh bởi những chiếc ghế con con. Nói đến đây mới nhớ kỹ (cái hôm nào ấy nhỉ) có môt cặp nom rất kháu, hình như nhân viên ngân hàng cạnh cơ quan mình mò đến sớm quá nên kéo 2 chiếc ghế con ngồi bệt xuống. Tay nam giới xoay xoay chén trà thủy tinh trong tay láo liên ngó mấy thanh bánh sữa rồi độp một câu vào bên tai cụ già đang dòng sông lơ đãng "Bi chừ ai xơi bánh sữa nữa mà bà bán hở bà?". "Ừm, béo bỏ mịa. Em đang hãi tăng cân", cái chị kháu kháu bên cạnh phụ họa. Đợi mãi chả thấy cụ già trả lời, em đoán cụ bị lãng tai vì vẻ mặt cụ vẫn thản nhiên lắm. Đến đây lại nghĩ đến những con tò he, những mớ tôm cua, những gánh ốc luộc....đang mất đi mà thấy tiêng tiếc. Kể ra thì đúng là bây giờ bỏ đi những cái chén tống to to uống trà mạn đi là phải lắm rồi vì người Hà Nội khoái lên Highland hơn (may mà chưa thấy mấy anh StarBuck nhao vào chứ không thì lại thành trào lưu cà phê mới).

    Càng nghĩ càng thấy mình già, người Hà Nội giờ chán cái sự gạn đục khơi trong rồi nên cứ mở cửa ra là đón đủ thứ vào hết, nào là Salsan, múa bụng, khiêu vũ...(mấy cái này hay quá, nhưng em không theo được); rồi thì Phở Vuông, Highland; gà rán KFC...(mấy cái này cũng hay quá, nhưng em cũng không theo được); nào là xe Bentley, RR...(mấy cái này hay quá, nhưng em cũng không theo nổi). Đại loại thế, toàn cái hay cái mới mà người Hà Nội đang xuýt xoa à ơi chứ bây giờ ai lại đi ăn bánh sữa uống với chén trà mạn?

    Mà hình như cụ già bán quán cóc hôm đó không lãng tai, vì lúc em trả tiền (hết 1k cho chén trà), em có thoáng thấy cụ buồn rầu.....

    Câu chuyện thứ 5: Sau khi đâm xe vào nhau, người ta làm gì? (rảnh em viết ạ).
    :mrgreen:
     
  9. LinhTran

    LinhTran Advanced Member

    Joined:
    8/5/08
    Messages:
    173
    Likes Received:
    0
    Bác mang ngay cái này đưa cho mấy đồng chí biên tập báo Tiền phong để đưa vào mục "Trà nóng trà đá" đi. ĐẢm bảo hot hơn mà lại không sai lỗ chính tả nào cả.
     
  10. ngtatliem

    ngtatliem Advanced Member

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    6.769
    Likes Received:
    60
    Location:
    C.S.J
    EM rất ấn tượng và thích nhất ở HN với những quán cóc liêu xiêu nho nhỏ cạnh corner, ngồi bệt nhâm nhi Nhân trần với lão nhà CAI, Không có lão ấy em cũng lang thang ngồi ngắm phố nhâm nhi một mình.
    Simple life nó thích làm sao ấy :lol:
     
  11. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Vậy bác lại ra đơi đê, em mời bác uống trà no thì thôi. :mrgreen:
     
  12. donquixote

    donquixote Advanced Member

    Joined:
    24/3/06
    Messages:
    534
    Likes Received:
    3
    Location:
    Ha Noi
    May mà em đã diẹn kiến bác Tai rồi, chứ không là em đang tưởng tượng ra Tai-trau là một bác U 50 đang lơ mơ bên khói thuốc lào bên 1 cái quán cóc nào đó, mồm lẩm bẩm, tay ghi ghi chép chép.
    (Bác Tai đừng "Rận" em nhé, em đang chờ tiếp ký sự tiếp theo đấy)
     
  13. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Rận quá, vì em đúng là U50 rồi mà bác còn nói thế. Hay la cạnh khóe là em già đới? :mrgreen:
     
  14. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Câu chuyện thứ 5: Sau khi đâm xe vào nhau, người ta làm gì?

    Phàm đã ở Hà Nội, thì mấy cái sự đâm xe chẳng còn là chuyện mới với ai. Nếu ta ra đường thấy xa xa có đống người nhốn nhào thì y như rằng có vài tay vừa làm tăng mấy cái chỉ số rùng rợn trên tấm bảng chỗ ngã 4 khách sạn Daewoo.

    Nguyên cớ thì có nhiều ơi là nhiều. Nào là "tại mày đi nhanh hơn tao", nào là "tại mày rẽ không xi nhan, nào là mày đi gì mà xxx thế, nào là tại mày phanh gấp, nào là tại mày, tại mày, và tại mày". Tóm lại là không có lý do gì để mà là "tại tao" cả. Tóm lại là nếu ta bị đâm xe, thì cái tay vừa đâm vào ta sẽ hùng hổ xỉa xói vào mặt ta cho đến khi ta đờ người ra vì sợ hãi và tức tối. Va quệt một tý, hai bên cùng bù lu bù loa lên vì chợt phát hiện ra con Quây tàu của mình tự nhiên sao đắt giá thía. Có lần tai_trau va vào một tay trên đường, thế mà bị bắt đền những hơn 2t, trong khi đó bản thân chiếc xe có lẽ chỉ tầm 500k. Cũng phải moi hết số bạc vụn giấu kỹ trong khố nộp cho ảnh mới thoát đi được.

    Người Hà Nội dạo này thành ra lắm điều, đôi khi cãi nhau ầm ĩ ỏm tỏi lên nếu như một hạt bụi trên người mình bị 1 tay nào đó làm rơi mất. Nhưng oái ăm là ở chỗ khi thấy một vụ đâm xe, thì người ta lại chỉ chăm chăm hỏi mấy câu thực dã man kiểu "chết chưa? Toi mấy thằng?..." chứ có ai nghĩ đến việc trợ giúp người bị nạn. Còn mấy tay lăng xăng ra bế ta vào hỏi han ân cần là định xơi của ta cái ví hay chiếc điện thoại lúc ta đang mê man đấy. Nhưng kể ra người qua lại không động đến ta khi ta đang chơ lơ trên đường thì còn là may, vì có mấy ai biết đến cấp cứu ban đầu đâu. Xương sườn ta đang gấp như côn nhị khúc, thì cái tay chết tiệt nào đó lại xốc ta lên, tát vào mặt ta vài ba cái, thế là cái côn kia nó xiên vào một số thứ quan trọng của ta, đứt như chơi.

    Tóm lại, khi ta thấy đâm xe, thì gọi 115 hoặc bắt đại chú taxi kô may nào đó đang lảng vảng gần hiện trường (vì ta sẽ kô phải trả tiền thuê xe nên cứ hào hiệp thoải mái). Ngoài ra mấy món cấp cứu ban đầu nếu không biết thì đừng có mà xí xớn (tất nhiên nếu cái tay đang nằm chết ngất kia là 1 nhà chị nom rất kiu thì hô hấp nhân tạo qua đường xơi cơm cũng hay). Còn nếu ta kô làm được bất cứ việc gì thì lượn đi cho nhanh, đỡ tắc đường.

    Còn nếu ta bị đâm (à quên, đâm vào thằng khác), thì chạy cho nhanh (nếu có thể) để hát bài catch me if you can, còn tệ hơn thì nộp tiền cho lành, còn nếu tệ hơn nữa thì là ta bất tỉnh, chả biết gì. Lúc đó thì kệ mịa sự đời, biết ếch gì nữa mà can thiệp.

    Câu chuyện thứ 6: Đố biết sao ta không thích xếp hàng? (rảnh em viết) :mrgreen:
     
  15. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Câu chuyện thứ 6: Đố biết sao ta không thích xếp hàng?

    Cái này đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn. Ai lại xếp hàng, chả có lý do nào mà ta lại phải xếp hàng. Họa chăng ngày trước người ta xếp gạch thôi. Tỉ dụ thì có vô khối ra đấy, như này:

    Ta đi siêu thị Metro, ái dà cơ man là bao nhiêu thứ ta muốn mua và mua. Sau vài tiếng vật lộn với chiếc xe đẩy và ánh mắt vẫn còn thèm thuồng của amply vô địch đối với những giá hàng chót vót, thì ta lết được ra đến quầy thu ngân. Nơi đây một trận chiến lại như mới vừa bắt đầu. Ta kiên nhẫn đứng vào hàng, đột nhiên cái chị phụ nữ to béo phốp pháp tay lăm lăm lố bàn chải oánh răng bắt đầu "chịn chịn" vào ta (chả có chuyện về giới tính ở đây đâu nhá). Sau đó thì cái chịn chịn kia biến thành cú huých, và đột nhiên ta thấy mình thành "trái tim bên lề" luôn, và trước mặt ta đã là cái chị to béo nọ. Tài chưa. Nhưng rồi những tiếng quát tháo lại vang lên, rồi một tay đàn ông lại gạt chị béo kia ra, để tiến đến nhà chị thu ngân đnag cau có như táo bón. Thế là cãi cọ, mỉa móc nhau. Tự nhiên ta thành ra lại đứng mãi ở cuối cùng dưới ánh mắt coi thường của bao người, khó chịu quá, ta quyết chen lên. Một cuộc chiến mới lại hồi sinh...

    Hoặc giả 4h sáng ta lọ mọ ra sân bay, úi giời là sông Hồng đẹp thế, thanh bình thế, ta yêu đời quá. Ngờ đâu lên đến sân bay đã có ngàn ngạt người xếp hàng. Chẹp, xếp thì xếp. Ta đứng tê cả chân nhưng được cái gỡ lại là ngắm nghía mấy cô tiếp viên chạy qua lại (mà trẻ con hay gọi là "động vật có dzú biết bay"!) cũng thấy đời còn tươm. Sắp đến lượt, ta khấp khởi chuẩn bị chếch in thì một tay nào đó sẽ vọt lên án ngữ trước mặt ta, vẻ mặt nom rất ư là tội nghiệp "Anh thông cảm, tôi đang vội quá!!". Oạch, chắc hắn sợ trể tàu bay !!!!Hố hố, ta vừa tức vừa buồn cười nên đành "đây nhường!".

    Hoặc giả nữa, cái này thì quen thuộc này, ta đi đâu đó trên đường thủ đô, đến đèn xanh đỏ, ta dừng xe lại, lấy cái sự ngắm mấy em teen (nho xanh hay chín ngắm tất) làm việc giết thời gian, thì đột nhiên thấy cái xe của ta bị lao vào kịch một phát. Ngoảnh lại thấy 1 tay nào đó đang ngó lơ chỗ khác, và vẫn tìm cách len lên. Chắc hẳn nếu chậm người khác 1 giây thì tay này sẽ mất mát lắm, kiểu như "chậm 1 khắc là mất đi tình yêu của đời mình" như trong phim Hàn Xẻng ý. Ta muốn nhường cũng chả xong, vì còn chỗ nào lách nữa đâu. Thế là bị chèn ép, lườm nguýt, cạnh khóe, chửi đổng. Về nhà ta mệt, và tự hứa "lần sau ông éo nhường thằng nào, chen ông thì ông chen lại". Nghĩ như thế tối mới ngủ ngon được.

    Đấy, tóm lại, xếp hàng làm ếch gì, xếp hàng để người ta cười cho à?

    Tóm lại thêm phát nữa là làm gì có hàng mà xếp, đúng không nhờ?

    Câu chuyện thứ 7 (quân sư caithang ra ý tưởng đấy): Ra ngoài hóng hớt trên Jetli không được, thì ở văn phòng ta làm gì ?(đợi sếp em đi chỗ khác em viết) :mrgreen:
     
  16. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Câu chuyện thứ 7 (quân sư caithang ra ý tưởng đấy): Ra ngoài hóng hớt trên Jetli không được, thì ở văn phòng ta làm gì?

    Điên à, việc gì phải làm gì. Chả làm gì cả. Hoặc giả dân công chức văn phòng ở Hà Nội muốn làm cái gì đó thì cũng cố nghĩ ra khối thứ, mệt nỗi là những thứ đó không thể gọi là "làm" được. Thôi đành quay lại câu hỏi mà tay caithang hỏi, khi không mò ra quán cafe hóng hớt được thì dân công chức HN làm gì nhỉ?

    Cái máy tính, à tốt quá rồi. Ta lướt oép, đọc tin. Trên đó đủ thứ hầm bà lằng khiến ta say mê. Proxy cơ quan chặn mấ trang oép đen ư? Chiện nhỏ, ta sẽ quay sang đọc tin giật giân. Nào là cô diễn nọ ở Tung Của có bầu sang Singapore núp; nào là ca sỹ Việt Nam kia cũng...có bầu và cũng đi núp; nào là người mẫu nọ nói xấu chân dài kia; nào là chuyện ông bầu dê mấy tay nam ca sỹ mới ra dàng, v.v và v.v, đủ thứ để thỏa mãn sự khát khao hiểu biết của ta. Chán sâu bít, ta sẽ quay sang soi vụ án, toàn những chuyện cướp-híp-giết nghe dã man mà cứ như trò đùa. Thế đấy, cần gì oép đen để giết thời gian?

    Nếu máy tính không online? Chả sao, ta chơi line, solitare hay đơn giản là xem ảnh hot offline trong ổ cứng, cũng được vô khối thời gian. Ta thi đấu với mấy tay cùng phòng, cười hí hí trên vẻ nhăn nhó của đối thủ. Ôi thật là thư giãn.

    Còn nếu ta chán máy tính, thiếu gì chuyện chứ. Ta bàn chuyện luộc rau, làm dưa, lôi móng chân ra paint xanh đỏ; bàn kể chuyện nhà hàng xóm có con gà mái bị lesbian nên ko đẻ được trứng, v.v và v.v. Nói chung là khối thứ để ta giết thời gian.
    Sách giáo khoa ta học hồi còn bé cũng có thể là một chủ đề hay. Chẳng hạn như hồi ta bé, thấy nói là dân ta chăm chỉ, cần cù chịu khó lắm. Chà sao mà đúng thế, phàm là dân ai cũng chăm làm, và phải chăm làm, nếu không đói nhăn răng ngay. Còn ta? không phải dân, ta là cán bộ văn phòng cơ mà, nên không cần phải chăm làm, hay chính xác hơn là không phải làm, hay chính xác hơn nữa, là ta còn vô khối việc phải làm (toàn những việc quan trọng cả, còn công việc văn phòng cứ từ từ rồi sẽ có người khác làm cho ta mà).

    À còn nữa, Ra ngoài hóng hớt trên Jetli không được, thì ở văn phòng ta ngồi viết những dòng này, giễu cợt những tay lười nhác chả chịu làm gì. Làm việc đi chứ. Sao ghét những tay lười nhác thế không biết. Nhất là những người không chịu làm mà lại ngồi đọc những dòng vớ vẩn này của tay tai_trau giời ơi.


    Câu chuyện thứ 8 (theo ý bác Dualcorechip): Người Hà Nội đi đền chùa làm gì? (rảnh em viết) :mrgreen:
     
  17. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Câu chuyện thứ 8 (theo ý bác Dualcorechip): Người Hà Nội đi đền chùa làm gì?

    Cài này tế nhị à nha, vì nó liên quan đến tín ngưỡng, đến đức tin nên tay tai_trau cứ phải là cẩn thận không thì bà con cắt tai làm nem bà Hồng ngay. Nhưng nếu không kể râ đây thì lại nhỡ mất cái đơn hàng của tay Dualcorechip, vả lại cũng thấy khó ở quá. Mà sao lại khó ở thế nhỉ?

    Chiện là như này. Hừm. Tết ra bà con Hà Thành theo tập quán, đức tin được hun đúc hàng ngàn năm qua nên lại lũ lượt cùng nhau đi đền chùa. Mà cũng cả ngàn năm qua, dễ cả thời Vua Hùng thì chắc người ta đi cũng chỉ để vì hai việc: Một là thỏa nguyện lòng tin, tín ngưỡng của mình; Hai là đi vãn cảnh (như là đi hội ý). Ngẫm lại quả cũng chả sai, từ hồi mình còn bé tí tị tì ti, thì Hội Đền Hùng hay Hội Chùa Hương cũng chỉ phục vụ cho hai mục đích này. Ấy thế mà khối tay đọc đến đây sẽ cười khẩy mà rằng "Đây đi đền chùa vì nhiều thứ, nhá". Vậy thì vì những cái gì nữa nhể?

    Ờ, đầu tiên rằng thì là mà đi cầu mong cho gia đình mình, họ tộc mình bình an, mạnh khỏe, nhiều tiền. Thế nhưng nếu chỉ thế thì thường quá. Ta đây đi đền chùa để cho moi người biết là ta cũng đi chùa, không thì thành ra kém tay hàng xóm à?. Gần đây ở Ninh Bình khai trương chùa mới to ơi là to, nghe đâu có hàng ngàn bức tượng được đặt ở đó. Chùa to lớn kì vĩ lắm, bà con gần xa đặc biệt là dân thủ đô cứ gọi là lũ lượt kéo về. Ôi thôi nhìn cảnh quan mới ghớm ghê làm sao. Chỗ thì dăm ba người ăn uống xả rác, chỗ thì bảy tám người nằm ngả nghiêng. Đây là mà nơi tìm đến sự thanh tịnh ư? Mà nhắc đến nơi này, em lại nhớ đến đận nọ khi rước xá lị về người ta chơi hẳn chuyên cơ riêng của Vietnam Airlines rồi sau đó chơi nguyên 1 dàn xe siêu sang gồm 2 chiếc Lincoln Crystal và 1 chiếc Limousine Hummer. Khủng chưa? Thế mới gọi là chất chơi chứ. Vì vậy, nếu tay hàng xóm của ta sang móc máy "Ông đã đi B Đính chưa?" thì ta phải vênh mặt lên "Đây đi suốt rồi nhá".

    À, lúc nãy nhắc đến chùa Hương (giờ thuộc Hà Nội rồi nhá) giờ em mới nhớ đến nhiều chuyện hay. Mấy vụ xây chùa kiếm tiền nhắc mãi rồi, chả mới, nhưng quả thật dân ta đi chùa để xơi thịt thú rừng thì thật khó tiêu hóa quá. Nơi này lẽ ra phải cực thanh tịnh, thì lại thành nơi uế tạp bậc nhất. Ta đi chùa Hương để vãn cảnh? Yes; Ta đi chùa Hương để cầu an? Yes; Ta đi chùa Hương để xơi thịt thú rừng? Yes; Còn gì nữa hem? Còn nhiều. Này nhá: Đi để móc túi này, để mua đồ lưu niệm mang về bán này (những món này gọi chung là "đồ chùa Hương" hê hê), để làm cái bang này, v.v, nhiều mục đích lắm.

    Ví dụ nhiều quá, thôi lấy thêm phát nữa cho nó xôm, gọi là không khí hội hè. Đấy là cái vụ khai ấn đền Trần. Hố hố, nom những tay chen nhau hôm đó mới thấy cái sự vất vả của đi đền. Toàn những bô lão niên cao, đi xe biển xanh đến xì xụp xin ghế mới, đổi ghế cũ, hất thằng đồng nghiệp đang nhăm nhe ra khỏi cửa, v.v. Làm gì có dân thường lảng vảng nơi này (mà dân thường thì mơ éo gì mấy vụ chức tước?).

    Đến đây em định tả thêm tí về mấy bác đi đền bà chúa Kho, vay nợ và giả nợ, nhưng thấy nọng tong ngừi quạ, nên thôi.

    Đấy các bác xem, người ta đi đền chùa vì khối thứ khác nhau. Từ đầu năm đến giờ em chưa đi đâu được, nên tay hàng xóm nó vẫn còn khinh lắm.

    Câu chuyện thứ 9: Đằng sau cây gậy của bác giao thông..(rảnh em viết). :mrgreen:
     
  18. dualcorechip

    dualcorechip Advanced Member

    Joined:
    15/11/07
    Messages:
    394
    Likes Received:
    0
    :)
     
  19. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Câu chuyện thứ 9: Đằng sau cây gậy của bác giao thông

    Phàm bất cứ ai từng hành nghề hay sinh sống ở thủ đô thì đều có lần được mấy bác giao thông có nhã hứng hỏi thăm. Mà cái sự thăm hỏi này nó rất chi là bất thình lình. Này nhá, ta đang đi ngon trớn chợt phanh gấp lại vì một cây gậy đâu đó xỉa ngay vào mặt ta. Đành tiếc rẻ cô bé xinh xinh đi trên đường chưa kịp xin được số alo đang dần mất hút thì ta bị cái hất hàm đầy lạnh lùng trước khi tấp xe vào vỉa hè. Ôi thôi nào là bao cái sự lôi thôi nó mới phát sinh ra từ đây. Có đủ giấy tờ hay không đủ giấy tờ, có vi phạm hay không vi phạm, thì ta vẫn cứ phải năn nỉ ỉ ôi chán chê để được lời thì thầm bất cẩn dạng "Careless whisper" vào cái lỗ nhĩ đang lùng bùng "Đi ra đằng kia nói với cái anh già già kia giải quyết cho...".

    Thế là lúc đó ta mới phát hiện ra ngoài 1-2 bác choai choai dáng chừng mới ra trường thì còn một bác khác đang tác nghiệp ở một nơi khá lẩn khuất cách chỗ ta không xa. Lại thì thào một chút như buôn bạc giả, (nhưng ta sẽ mất tiền thật) ta sẽ được thêng thang đi tiếp. Lạ một cái là hầu như ai cùng có cảm giác nhẹ nhõm với ý nghĩ sung sướng trong đầu "May mà "nó" cho mình đi, chứ giam xe thì bỏ mịa". Lạ thật đấy chứ.

    Cái đáng nói ở đây là ta luôn tự làm cho bản thân mình hèn mọn đi nhiều. Luật thì chả thèm đọc hay nhớ vì ta luôn có ý nghĩ kiểu "xxx gì mà làm theo luật" trong đầu nên lúc bị một cây gậy xỉa vào mặt, ta luôn đờ người ra và tự kỉ rằng mình vừa phạm luật. Khổ thía.

    Một ông hạ sĩ quan nào đó kém ta chục tuổi đang mắng nhiếc ta xơi xơi, ta cứ cúi gằm mặt mà nghe, nước mắt nước mũi vòng quanh lã chã hơn cả vợ mắng. (Mà khi dừng xe ta lại ông này hiếm khi chào ta theo điều lệnh lắm, mà thay vào đó là một câu chửi nghe rất đỗi thân quen). Khổ thía.

    Ta cậy nhờ có chút thân quen đâu đó nên đôi khi cố lấy hết can đảm móc cái alo ra, lấy hết cái sự xun xoe ra để nhờ vả. Đôi khi việc này cũng thành công. Ta được cho đi trước ánh mắt tiếc rẻ của ông hạ sĩ quan nọ. Đôi khi không thành công, ta sẽ bị tăng tiền phạt lên gấp đôi. Lại khổ thía.

    Nhưng rồi trước sau gì thì ta cũng được về nhà, có xe hoặc không có xe. Lúc đó ta hãy cố gắng làm cho ta yêu đời thêm mặc dù đang tức tối lắm. Vậy ta sẽ làm thế nào? Ôi giời, ta ơi hãy nhớ rằng để ra được đứng đường, mấy ông đấy cũng đã vất vả lắm, tốn kém lắm. Rồi lại chuyện doanh thu hàng ngày sao cho đủ nữa chứ. Nghĩ đến đó ta lại thấy thương ơi là thương, chợt lẩm bẩm "Biết thế lúc nãy đưa thêm cho mấy ông ít tiền, tội quá cơ".

    Ừ, thấy tội quá.


    Câu chuyện thứ 10: Người Hà Nội và "phong trào thể dục". (Rảnh em viết nhá) :mrgreen:
     
  20. regular

    regular Advanced Member

    Joined:
    6/6/07
    Messages:
    7.375
    Likes Received:
    22
    Location:
    Non-Groups
    Chắc bữa đó là ngày bác cầm gậy chưa đủ chỉ tiêu biên bản trong tháng! :mrgreen:
     
  21. liubitel

    liubitel Advanced Member

    Joined:
    9/12/06
    Messages:
    345
    Likes Received:
    18
    Câu chuyện thứ 11: Chuyện một cây cầu vừa sửa đã nứt (lúc nào rảnh mời bác viết)
     
  22. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Câu chuyện thứ 10: Người Hà Nội và "phong trào thể dục".

    Với câu chuyện bằng hình dưới đây thì tai_trau em chịu không chêm được lời vào nữa. Với nhạc nền là bài "Đứa nào dám thả chó?", clip khá vui và đáng yêu. Ôi, đáng yêu quá đi.
    P/s: Cụ nào mà kô xem là em oánh.
    Câu chuyện thứ 11: Chuyện một cây cầu vừa sửa đã nứt (lúc nào rảnh em viết theo đơn hàng bác liubitel) :mrgreen:
     
  23. liubitel

    liubitel Advanced Member

    Joined:
    9/12/06
    Messages:
    345
    Likes Received:
    18
    Thống kê của 125 Phùng Hưng thì nguyên nhân đột tử nhiều nhất của các cụ người HN là do tập thể dục buổi sáng
     
  24. tai_trau

    tai_trau Moderator

    Joined:
    11/4/06
    Messages:
    15.536
    Likes Received:
    5.001
    Location:
    Hà Nội
    Câu chuyện thứ 11: Chuyện một cây cầu vừa sửa đã nứt (em viết theo đơn hàng bác liubitel)

    Xời, có mõn mấy mẩu nứt con con trên đường mà dư luận cứ nhặng xị lên, trong khi các nước khác còn đầy chuyện tệ hơn ta kia kìa. Nào là núi lửa tự nhiên phun lung tung, nào là loài rùa ở Nam Thái Bình Dương đang có nguy cơ tuyệt chủng...toàn chuyện to không chịu lên tiếng, lại cứ soi mói vào mấy caí vết nứt bé tí tị tì ti. Ghét cả sang mấy tay nhà báo đến chụp choẹt lại còn thò cả ngón tay vào móc móc, ra điều đau xót lắm.

    Đấy, người ta đã kết luận là do "thời tiết" đấy còn gì. Mà thời tiết thì bố ai mà biết được nó dư lào mà tính toán nên nứt là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu "có thể" nó phải thế. Nhưng kể cũng hơi lạ là sao bao nhiêu công trình xây dựng ở thủ đô bị nứt, bị gãy, bị lún, bị nghiêng...mà chưa có tay thầu nào vu cho là thời tiết nhể? Kém sáng tạo quá. Từ bây giờ trở đi, cứ thời tiết mà ta đổ riệt, cấm có sai.

    À, mà có mấy chuyện khác thì khó đổ cho thời tiết quá. Ví dụ như là cây cầu mới xây dựng ở Quảng Bình (hem phải thủ đô à nha), tự nhiên lở chóc ra thì lại lòi ra là bê tông cốt liếp tre. Nhưng có sao đâu, thì ta lại nói là cỗ đó là bê tông "chân không", nên cho thêm tre vào là ngon lắm rồi, lẽ ra phải là không có gì cơ. Đấy, người ta làm cẩn thận thế chứ. Còn vì sao cây cầu nọ nó lở loét ra thì cũng có thể là do..."thời tiết" nó làm bong chóc. Đấy, ai mà kô đồng tình cứ ngẫm lại mà xem, đến người suốt ngày ngồi trong phòng máy lạnh ro ro mà gặp tí nắng nóng còn lở ra khối chỗ nữa là. Tóm lại là do thời tiết tất.

    Thế còn những con đường ở thủ đô, làm sao mà mới làm xong lại đào nó lên thế nhể. Nom tởm quá. Thì lại là do thời tiết cứ sao, các bác đọc đến đây đừng có cãi em nhá. Đây này: Trời tự nhiên nắng nóng, dân ta háo nước quá nên phá hết cả đường ống để lấy nước, nên mới phải đào đường để sửa; hay là Trời tự nhiên mưa to gây ngập lụt, nên lại phải đào đường để sửa đường thoát nước; Trời tự nhiên chả mưa chả nắng, cũng phải đào đường để sửa cái gì đó chứ nếu không mưa tó gió lớn thi công lại khó ra. ...Tóm lại là do thơi tiết hết, đúng không các bác?

    Thế còn cái hầm đường bộ ở Kim Liên, sao nó ngấm nước nhanh thế nhể? À, ừm, lại do thời tiết đấy. Nếu không mưa, cứ nắng quanh năm thì lấy đâu ra nước mà ngấm, đúng không nào? Vậy nên lần sau có gì nứt, có gì vỡ, cò gì lún, có gì đổ...thì đừng có cằn nhằn, vì toàn do thời tiết cả đấy.

    Nhớ nhá.

    P/s: Không dám nói thêm là cái mặt cầu bị nứt đấy được áp dụng công nghệ mới của anh Tàu, nếu không mấy tay như Dũng Ếch trên VNAV lại nhaỷ dựng lên kêu ca là "không phải do thời tiết..".

    Câu chuyện thứ 12: Chuyện kẹt xe và ngập nước! (rảnh em viết theo đơn hàng của tay Rờ Gu). :mrgreen:
     
  25. regular

    regular Advanced Member

    Joined:
    6/6/07
    Messages:
    7.375
    Likes Received:
    22
    Location:
    Non-Groups

    E. đặt hàng nè! :mrgreen: :mrgreen:
     

Share This Page

Loading...