Nói chung Babymetal là dạng idol hát rock, tương tự như bên Kpop cũng có girl group tên là Dreamcatcher, là nghệ sĩ thần tượng, hướng tới đối tượng khán giả nhất định. Một số người ko nghĩ đây là những nhóm nhạc nghiêm túc nên sẽ khắc khe, ko chấp nhận nhưng thực tế những nhóm này được đào tạo chuyên nghiệp và đầu tư âm nhạc bài bản, phục vụ ngành công nghiệp giải trí. Họ là những người trình diễn (performancer) thực thụ, biết hát hò, nhảy nhót và làm nhiều thứ. Để có được sự thành công và nổi tiếng, họ cũng phải việc vất vả như bao người và đánh đổi nhiều thứ như tuổi thơ, sự tự do,...cho nên kể có nhạc ko hay mình cũng thông cảm chứ ít khi so sánh hay chỉ trích.
Thực ra âm nhạc là để giải trí mà...và đầu tiên đập vào tai người nghe là giai điệu đã...bây giờ với sự phát triển của ngành công nghiệp âm nhạc, công nghệ biểu diễn, internet và các loại truyền thông thì hình thức biểu diễn bắt mắt cũng rất quan trọng...ai đó cứ khen ca sỹ nọ, nghệ sỹ kia là bất hủ nhưng không phải ai nghe cũng thấm được kiểu hát hoặc giai điệu họ tạo ra...cuộc sống vốn đã quá nhiều mệt mỏi, nghe nhạc lại phải vắt óc ra để suy luận thì còn gì là giải trí nữa... Một thời kỳ giới rock và metal kêu MTV giết chết nhạc rocjk...Nhưng các video clip về âm nhạc mà sau này là MTV và các loại khác lại bắt nguồn chính từ 1 band nhạc rock (Queen)... Nhạc rock nói chung và metal nói riêng muốn duy trì và phát triển thì phải tự thay đổi thôi...Ai nói khi nhạc cổ điển kết hợp với rock sẽ được hâm mộ như vây giờ, rồi rap với metal, giọng nữ opera kết hợp được với giọng growl...Bản thân mình cũng chẳng hâm mộ nhạc Jpop, Kpop, boy-girl band hay rap, nhưng sự sáng tạo của con người đúng là vô biên..và nếu kết hợp xuất sắc thì ko có lý do gì để không đáng nghe cả. Cách đây mấy năm cũng biết có nhóm này nhưng không để ý lắm...Tự dưng gần đây nghe kỹ hơn hóa ra lại rất ok....nhìn các cô bé xinh xắn đáng yêu hát rock chả thích hơn mấy lão già râu tóc, máu me, có khi còn bụng bự và xấu trai nữa (cái này cả đùa cả thật...nhiều ca sỹ gạo cội thời trẻ cũng handsome nhưng lúc ấy còn bé đâu có biết mà xem.kkk) Nói chung là "fresh air", làm tươi mới tâm hồn. Còn cái sự đánh đổi thì nó lại ở khía cạnh khác rồi. Sinh nghề tử nghiệp
Mình chịu khó nghe hết bài . Làm bạn thất vọng rồi vì lỡ thích Tool rồi nên không thích lắm nhưng không sao , bạn thích mới là quan trọng
Có nhiều ban Metal thứ thiệt nhưng mình không thích như Korn ; System Of Down ; Rage Against The Machine ; Nivana ; Slipknot ... nhưng có sao đâu vì họ vẫn bán được nhiều CD và lượng fan cũng rất đông đảo . Không đi thì chợ vẫn đông , em đi lấy chồng thì chợ vẫn vui - Cuộc sống phong phú là như vậy .
Thực ra nghe nhạc theo cảm xúc là đúng. Nhưng riêng Babymetal thì âm nhạc của họ rất ổn và dù không quá phức tạp. Nó có nhiều nét riêng, khá hay. Họ đã ra album đầu tiên cách đây 7 năm và còn xây dựng được cả một dòng nhạc riêng, đó là điều không đơn giản và rất đáng trân trọng dù có thích âm nhạc của họ hay không.
Nhân thể đây các bác thử cho ý kiến về cách chơi live của các band nhạc...Ở đây không cố ý so sánh hay gì...nhưng có rất nhiều band album gốc thì rất hay, chau chuốt, nhưng ra chơi live thì chỉ được 5,6 phần (chỉ nói về kỹ thuật hát, chơi nhạc cụ....các hiệu ứng khác do phòng thu khi ra live có thể không thể hiện hết được nên chấp nhận...), có band thu âm album nghe cũng bình thường nhưng chơi live lại tuyệt vời...Nhiều khi nghe một số band gạo cội chơi nhạc còn bị lỗi, hát phô. Ở thời hiện tại Babymetal có lẽ là một band chơi live xuất sắc (tất nhiên thành viên band nhạc còn trẻ khỏe-nhưng ở đây so sánh với các band gạo cội chơi live từ thời trẻ và vân vân mây mây)
Đúng là có ban chơi Live không hay như trong studio và cũng có ban chơi guitars điện thì rất hay nhưng khi chơi guitars thùng thì dở
Thông thường những band nào kỹ thuật tốt thì sẽ chơi live ổn hơn. Nếu ở trong phòng thu không sử dụng quá nhiều hỗ trợ kỹ thuật thì ra ngoài chơi càng dễ. Chính vì thế nhiều band biểu diễn có khi còn hay hơn trong studio. Các band Progressive Rock thường chơi live cực hay bác ạ.
Đây chính là video đã gây ấn tượng với e để từ đó nghe kỹ và tìm hiểu kỹ hơn về Babymetal...Vì nếu chỉ nhìn đơn thuần sẽ tưởng là mấy cô bé trẻ ranh hát hò vui tai.Nhưng kỳ thực Babymetal không còn đơn thuần như mô hình band nhạc mà ta thường thấy trước đây. Đằng sau các cô bé là cả một ekip với những con người xuất sắc từ nhà sản xuất, viết nhạc, lời, phục trang, biên đạo múa (cái này trong các phỏng vấn của các trang chuyên về rock luôn được họ nhắc đến) và band nhạc hỗ trợ, bản thân các cô bé ấy cũng đã là những con người quá xuất sắc rồi
Baby Metal là một trong những band nhạc trình diễn rất xuất sắc. Các cô gái đầu tư rất nhiều công sức và năng lượng vào các buổi trình diễn. Trong rất nhiều trường hợp, buổi trình diễn live của họ còn hay hơn cả ghi âm chính thức nữa.
em tiếp tục Post bài top 25 albums hay nhất của tạp chí Revolver với vị trí từ thứ 20 tới 16 20. Necrot - Mortal Với album thứ hai rất được mong đợi của họ, bộ ba death-metal Necrot của Oakland đã làm tăng sức mạnh cho Blood Givings năm 2017 với tính kỹ thuật cao hơn, tốc độ hơn và cường độ mạnh hơn. Cùng với các ban nhạc như Gatecreeper, Tomb Mold và Blood Incantation, họ đang dẫn đầu trào lưu các band trẻ hóa old-school death metal. Mortal nhớ lại cơn lốc điên cuồng của Altars of Madness- Morbid Angel nhưng lấy lyric từ album cột mốc đầy nội tâm của Death, Human. Nếu bạn chưa nghe siêu phẩm này, bạn còn chờ gì nữa? J. Bennett 19. Puscifer - Existential Reckoning Có lẽ không có album nào khác trong năm nay, bắt đầu với một dòng lyric đúng thời điểm như "Here we are in the middle of our existential reckoning." -Chúng ta đang ở giữa ngã rẽ cho sự tồn tại của chính chúng ta." Bạn cũng rất khó có thể tìm thấy một album khác khám phá nỗi sợ hãi và ghê tởm về những khoảng thời gian không chắc chắn của chúng ta theo phong cách lạnh lùng như album mới nhất từ nhóm art-rock Puscifer của Maynard James Keenan. Từ bài hát đầu theo Synth "Bread and Circus", Keenan và những người đồng hành đối mặt với một khung cảnh âm thanh kết hợp mọi thứ từ nhịp điệu trip-hop đến guitar desert -rock. Đó là một trải nghiệm phong phú, nhiều lớp, đầy sợ hãi, hy vọng và những lời chỉ trích - phù hợp với sự mở rộng tâm trí tràn đầy sức sống của vùng hoang dã Arizona cũng như cho một không gian ấm cúng giữa buổi chiều trong căn hộ của bạn. Roger Riddell 18. Mrs. Piss - Mrs. Piss Nếu bạn nghĩ rằng album năm 2017 của Chelsea Wolfe, Hiss Spun, là Heavy, hãy đợi cho đến khi bạn đi sâu vào màn ra mắt cùng tên của Mrs. Piss. Một nỗ lực hợp tác với người bạn lâu năm của cô ấy và tay trống hiện tại Jess Gowrie, LP này cho thấy hai "người khổng lồ của trật tự hoang dã" này truyền tải những âm thanh grunge-sludge ghê rợn nhất, ồn ào nhất của những năm 1990, kết hợp với các thái độ giận dữ bạo loạn của thời đại . "Nobody Wants to Party With Us" là tiêu đề của một bài hát. Chúng ta chắc chắn như thế. R.S. 17. Mr. Bungle - The Raging Wrath of the Easter Bunny Demo Sau 15 năm không hoạt động và 21 năm kể từ album cuối cùng của họ, những kẻ lập dị của Avant Garde- Mr. Bungle đã xuất hiện trở lại từ trong sương sớm để thu âm lại bản demo năm 1986 của mình. Không chỉ đơn thuần kể lại thời trung học, bộ ba Mike Patton, Trey Spruance và Trevor Dunn đã tranh thủ sự giúp đỡ từ tay guitar Anthrax là Scott Ian và cựu tay trống Slayer- Dave Lombardo. Để làm cho mọi thứ thú vị hơn nữa, họ đã làm sống lại ba bản nhạc chưa được ghi lại từ thời kỳ đầu Thrash và đứng đầu là những bản cover của S.O.D. và C.O.C. Kết quả là - theo cách nói của người hâm mộ cuồng nhiệt Eric Andre - thuần khiết, tuyệt vời "" khắc số 666 vào bàn của bạn và giữ lại "Metal." J.B. 16. Nothing - The Great Dismal Đối với ban nhạc Nothing, việc xử lý chấn thương dường như là một việc vô ích, có thể xuất hiện trong những mảnh ý thức hoặc trong một loạt âm thanh lớn. Trên thực tế, bạn có thể nói bản thu âm mới tuyệt vời của ban nhạc Hardcore với âm điệu Shoegazed, The Great Dismal, là bản nhạc của chấn thương. Lãnh đạo của band Domenic "Nicky" Palermo và đồng nghiệp đã làm việc ở những mức độ này kể từ lần đầu tiên xuất hiện vào năm 2010 - nhưng phải đến album thứ năm này họ mới đạt tới đẳng cấp của sự kết nối giữa vẻ đẹp và đau đớn. Không phải ai cũng có thể hiểu được việc band nhạc sử dụng PTSD (hội chứng căng thẳng sau chấn thương) để làm cảm hứng cho âm nhạc, nhưng với những người có thể hiểu được nó thì sẽ có nhiều thứ đặc biệt để trân trọng mãi mãi với album này. E.M.
Tiếp tục Top của Revolver từ 15 tới 11 15. Gulch - Impenetrable Cerebral Fortress Album của Gulch ra mắt trong một năm không có concert giống như trêu một con chó bằng cách giả vờ ném quả bóng tennis. Impenetrable Cerebral Fortress giống như một album hardcore cực kỳ lôi cuốn, hấp dẫn, vui nhộn như chính cái tên tệ hại tuyệt vời của nó. Đó là một đợt bùng nổ 15 phút của trò dã man tạo bọt trong miệng, tương đương với cái bắt tay của biểu tượng cảm xúc với nhịp điệu blast beats, cơn bão Metalcore và những cú riff hai bước trước khi đi. Bảy bài hát đầu tiên là điên rồ, nhưng chúng khéo léo đưa ra một trục xoay trong tương lai tuy khó khăn nhưng đầy tham vọng sang Post Hardcore với siêu phẩm dễ nghe hơn hơn " Sin in My Heart." E.E. 14. Lamb of God - Lamb of God Đối với những người hâm mộ đang thắc mắc Lamb of God sẽ nghe như thế nào nếu không có tay trống sáng lập Chris Adler, câu trả lời rất rõ ràng: vẫn giống hệt Lamb of God. Album cùng tên của band nhạc Virginian metal khổng lồ - bản phát hành đầu tiên với sự thay thế hoàn toàn của Adler là Art Cruz - tự hào về tất cả các kỹ thuật khủng khiếp và tiếng gầm khổng lồ mà chúng ta yêu thích. Có một vài thủ thuật mới - phần giới thiệu kiểu Sisters of Mercy-esque cho "Memento Mori" xuất hiện trong tâm trí chúng ta - nhưng trên thực tế, điều này đúng như tiêu đề gợi ý: LOG tại nhưng thử nghiệm cực điểm của họ và hợp lý nhất. R.S. 13. Marilyn Manson - We Are Chaos Album phòng thu thứ 11 của Antichrist Superstar cho thấy anh hợp tác với nghệ sĩ đồng quê Shooter Jennings, cho dù đó không hẳn là cặp đôi quái dị mà bạn mong đợi. Kết quả là một chuyến đi chơi tại đỉnh cao, khéo léo tạo ra phong cách glam-gothic quyến rũ của Mechanical Animals với sự rung cảm giống với Darkness on the Edge of Town của Springsteen ("Don't Chase the Dead," "Paint You With My Love" ), thường xuyên phải đối mặt những thách thức khó khăn ("Red Black and Blue," "Perfume") và than thở buồn bã ("Half-Way & One Step Forward," "Broken Needle"). Đó là một chuyến đi mà chúng ta có theo cả hai hướng. R.R. 12. Poppy - I Disagree Cũng giống như đối tác sung mãn không kém Ghostemane, triệu chứng virus Poppy dường như đã chết trong việc tiêu diệt ý tưởng về các dòng nhạc, bằng cách kết hợp metal, punk, pop, hip-hop, EDM, industrial và bất cứ thứ gì khác mà cô ấy có thể sử dụng trên kính vạn hoa của mình vào album năm 2020, I Disagree, tất cả thổi bay tâm trí khán giả tại các sự kiện WWE và với các video âm nhạc vui nhộn của cô ấy. Đó là âm thanh của tương lai mà chúng ta muốn sống cùng. R.S. 11. Higher Power - 27 Miles Underwater LP đầu tay năm 2017 của Higher Power, Soul Structure, đã cho thấy rất nhiều hứa hẹn, mang đến những sắc thái của Life of Agony, Leeway và Bad Brains, nhưng phần tiếp theo của họ, 27 Miles Underwater, cho thấy những người mới nổi theo phong cách melodic hardcore của Anh Quốc, không chỉ phát huy tốt tiềm năng đó, mà còn cũng vượt qua nó. Hãy nghĩ rằng tiếng rên rỉ không gian của Jane's Addiction gặp tiếng đổ gẫy ầm ầm của Helmet. Như thế nắng ấm, vui buồn lẫn lộn và man rợ cùng diễn ra trong một lúc. R.S.
Nếu được chọn e sẽ xếp Ride the lightning là album số 1 rồi Master of puppets mới là số 2... Còn không hiểu sao Lars càng về sau tiếng trống càng không thể cảm được bắt đầu từ cái Justice
Mỗi người một sở thích mà bác. Nhiều bác lại thích Justice vì giai điệu rất hay. Mà em nhớ thời những năm 90s ai cũng thờ Black Album.
Em hay thích khám phá những cái mới nên hay nghe nhiều band. Với kinh nghiệm của em thì nhiều band cần phải nghe nhiều thì mới hiểu được cái hay của họ.
E thì nghe theo cảm xúc, cũng muốn thử nhiều band, nhưng nghe mà ko cảm nhận đc là next luôn. E cố tìm band metal Nhật rồi mà nghe ko vào, có lẽ e ko hợp với nghệ thuật Nhật nói chung, dù cố xem fim nghe nhạc để luyện tiếng.
Nghe nhạc đôi khi cần độ lùi của thời gian nữa...hoặc có khi cái mình nghe lúc đó chưa phải cái hay nhất của band nhạc...Một tg sau bác nghe lại có thể sẽ khác...hoặc band ra album khác xuất sắc hơn lúc đó lại nghe vào. đến lúc đó nghe lại album cũ có thể nhận ra các chất liệu cho album xuất sắc hơn đã manh nha dần
Nói về trống thì album Justice... là phức tạp nhất. Nó phức tạp tới mức sau này Lars không lắp lại nữa . Mình đánh giá album đó là vĩ đại nhất của Metallica
Điều bác nói thì đúng với e về Opeth. Phải để 1 tgian sau nghe lại, như oánh du kích nhiều lần thì mới thực sự thích. Nhưng có những dòng ko hợp hẳn luôn, ví dụ alternative thì kiểu gì cũng nghe ko vào.
Ý e nói ở đây là cảm xúc do cách chơi của nhạc công tạo ra hoặc do bản thu âm phần nhạc cụ đó tạo ra ( chắc chắn cũng sẽ do chủ quan của ng nhạc công đó tác động khi thu âm).