Những Người Yêu Thích Nhạc Cổ Điển.

Discussion in 'Âm nhạc' started by snel, 21/5/21.

  1. TrueHD

    TrueHD Advanced Member

    Joined:
    7/5/19
    Messages:
    1.086
    Likes Received:
    1.385
    JOHN FIELD - CHA ĐẺ CỦA THỂ LOẠI DẠ KHÚC

    Bất cứ khi nào tôi nghĩ đến Dạ khúc (Nocturne), điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi – và chắc hẳn cũng như với hầu hết mọi người – là cái tên Frédéric Chopin. Từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã gắn liền thể loại tiểu phẩm đặc trưng này với nhà soạn nhạc người Pháp gốc Ba Lan. Mãi đến khi trở thành sinh viên, tôi mới khám phá ra rằng thể loại này có thể truy nguyên xa hơn nữa, tới nhà soạn nhạc người Ireland là John Field, người đã hoạt động trong khoảng một phần ba đầu thế kỷ XIX. Trên thực tế, Chopin chỉ mới bốn tuổi khi ba bản Dạ khúc đầu tiên của Field xuất hiện vào năm 1814.

    Âm nhạc của Field không phải là một phần trong quá trình trưởng thành và giáo dục âm nhạc của tôi. Nhưng một ngày nọ, vào đỉnh điểm – hay đúng hơn là, trong giai đoạn xuống dốc – của đại dịch COVID-19, tôi muốn tạo một danh sách phát (playlist) phản ánh tâm trạng có phần chán nản của mình vào thời điểm đó. Khi lướt qua các nền tảng phát nhạc trực tuyến khác nhau, tôi tình cờ thấy một vài bản thu âm trọn bộ các bản Dạ khúc của Field. Có chút xấu hổ vì không biết bất kỳ bản nhạc nào trong số đó, tôi bắt đầu nghe.

    Tôi vẫn có thể nhớ bản Dạ khúc đầu tiên bắt đầu như thế nào, và giai điệu ở tay phải (bè trầm trên đàn piano) có gì đó hoài cổ và quen thuộc – như thể tôi đã biết nó từ khi còn bé. Tôi cảm thấy tương tự với hầu hết mọi bản Dạ khúc của Field. Không lâu sau, tôi bắt đầu nghe đi nghe lại chúng, và những giai điệu bắt đầu in sâu vào ký ức. Tôi thấy mình không thể ngừng ngân nga chúng.

    Đây không chỉ đơn thuần là những tiểu phẩm về đêm lãng mạn, như tiêu đề "Nocturne" – dịch theo nghĩa đen là "khúc nhạc đêm" – có thể gợi ý, cũng không phải chúng chỉ đơn giản là những giai điệu trôi nổi trên phần đệm, như người ta thường nói về các bản Dạ khúc. Khi nghe, tôi thường thấy khó xác định nên xếp chúng vào thời kỳ Cổ điển hay Lãng mạn. Một số có sự duyên dáng và giản dị của một bản Andante của Mozart, trong khi một số khác lại có hình thức và sự hài hước tinh nghịch của Beethoven thời kỳ đầu. Và rồi có những bản mà, thông qua những nét tô điểm ngẫu hứng và những gam lấp lánh, nhưng cũng có cả nỗi u sầu ngọt ngào, người ta có thể thoáng thấy phong cách tương lai của Chopin. Cho dù đó là những đoạn rubato (chơi tự do) nhỏ duyên dáng, những khoảnh khắc ngắn ngủi của niềm khao khát hay sự thay đổi bất ngờ trong nhịp điệu và hòa âm, tôi đều thấy mình nở một nụ cười thường trực trên môi.

    Và tôi bắt đầu tự hỏi: John Field này là ai, người đã tạo ra Dạ khúc – một hình thức âm nhạc quan trọng không chỉ ảnh hưởng đến Chopin và mọi thế hệ nhà soạn nhạc tiếp theo mà còn tồn tại như một trong những thể loại tiểu phẩm được yêu thích nhất cho đến ngày nay? Bất chấp điều này, Field đã gần như biến mất hoàn toàn khỏi nhận thức của chúng ta và tôi nhận ra rằng người ta biết về ông và cuộc đời ông ít hơn nhiều so với nhiều nhà soạn nhạc khác cùng thời.

    Về thời thơ ấu của Field, chúng ta chỉ biết rằng ông sinh ra ở Dublin vào năm 1782, là con trai của một nghệ sĩ vĩ cầm. Hầu hết kiến thức của chúng ta về ông đến từ một số ít các bài báo và từ thư từ, nhật ký của những người đương thời. Thư từ và bản thảo của chính ông phần lớn đã biến mất. Ông mười một tuổi khi gia đình chuyển đến Anh – ban đầu, dù chỉ trong thời gian ngắn, đến Bath và sau đó đến London. Tuy nhiên, ngay cả ở đây, những người viết tiểu sử của ông cũng chỉ có thể suy đoán về lý do của việc di chuyển. Ở London, ông được giới thiệu với nhạc sĩ và nhà soạn nhạc Muzio Clementi và trở thành học trò của ông. Tuy nhiên, gia đình Field không có nhiều tiền, và họ không thể trả tiền cho con trai mình theo học một giáo viên được săn đón như Clementi. Vì vậy, Field làm việc như một người học việc trong cửa hàng âm nhạc của Clementi, trình diễn các nhạc cụ của hãng. Dưới sự dạy dỗ của Clementi, Field đã phát triển thành một nghệ sĩ dương cầm bậc thầy, người có tài năng và khả năng chơi nhạc lôi cuốn đã sớm trở thành chủ đề bàn tán của thị trấn. Chính trong thời gian này, những sáng tác sớm nhất của ông, bao gồm ba bản sonata cho đàn phím, đã được xuất bản. Vào thời điểm ông cùng người thầy của mình đến thăm Nga vào năm 1802, Field đã được đánh giá cao như một nhạc sĩ có chân dung được lưu giữ trong một số bức tranh và huy chương.

    Trên đường đến Nga, hai nhạc sĩ đã dừng chân một thời gian ngắn ở Paris, nơi người ta kể lại rằng Field đã mê hoặc người nghe bằng âm nhạc của Handel và Bach, những người mà vào thời điểm đó hoàn toàn không được biết đến ở Pháp. Ở Vienna, họ cũng ở lại một thời gian và Field được cho là đã học hỏi từ nhà soạn nhạc đối âm và lý thuyết gia âm nhạc Johann Georg Albrechtsberger, người cũng dạy Beethoven.
    Khi cả hai đến St. Petersburg, Field đã tìm đường đến Câu lạc bộ Anh, một tổ chức quý tộc cũng giúp ông tiếp cận với giới thượng lưu của thành phố. Các buổi độc tấu của ông đã trở thành một sự kiện gây tiếng vang và tên tuổi của ông nhanh chóng được mọi người biết đến. Khi Clementi rời đi vào năm 1803, Field ở lại và không trở lại London cho đến gần ba mươi năm sau. Ở St. Petersburg, và sau đó ở Moscow, ông đã lên đến đỉnh cao danh vọng. Người ta nói rằng không ai có thể sánh được với ông về lối chơi lôi cuốn và ngoạn mục. Rất đắt show làm giáo viên, ông kiếm được nhiều tiền đến mức có thể mua cho mình một chiếc xe ngựa riêng. Nhiều giai thoại về ông đã được lưu truyền trong thư từ và nhật ký của bạn bè và những người ngưỡng mộ, một số trong những câu chuyện này chắc chắn đáng tin cậy hơn những câu chuyện khác. Những người đương thời đã say sưa khi thảo luận về thiên tài âm nhạc của ông, khẳng định rằng ngay cả khi say rượu, ông vẫn hoàn toàn kiểm soát được các kỹ năng vận động tinh của mình. Nhưng ông cũng được cho là một người hỗn loạn, vô tổ chức đến mức quên cả thời gian của các buổi hòa nhạc của chính mình, và rằng tình yêu của ông đối với rượu sâm panh và rượu cognac Pháp đã trở thành một cơn nghiện ngập, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe và khiến ông bị đặt biệt danh là "John say rượu".

    Ông không bao giờ thực hiện bất kỳ chuyến lưu diễn lớn nào, nhưng danh tiếng và tên tuổi của ông hẳn đã lan rộng vì ngay cả trong suốt cuộc đời, các tác phẩm của ông đã được nhiều nhà xuất bản châu Âu ấn hành. Khi sức khỏe yếu kém của ông làm dấy lên tin đồn rằng ông đã qua đời, việc phát hiện ra rằng điều này không đúng sự thật đã dẫn đến những lời đính chính xuất hiện trên báo chí Đức, Pháp và Anh.
    Sức khỏe ngày càng xấu đi của Field và thực tế là khoa học y tế ở Nga không tiên tiến như ở phương Tây đã thuyết phục ông trở lại Anh vào năm 1831. Khi đến London, ông phải nhận ra rằng trong thời gian đó, nhiều điều đã thay đổi trong thế giới âm nhạc, không chỉ thông qua sự hình thành của Hiệp hội Giao hưởng – kết quả là khán giả giờ đây đã rất quen thuộc, gần như được chiều chuộng, với âm nhạc của các nhà soạn nhạc như Mozart, Haydn và Beethoven. Cậu thiếu niên Mendelssohn cũng đã ra mắt ở London chỉ hai năm trước đó và giờ đây, vào năm 1831, đã gặt hái được thành công vang dội với bản Concerto cho Piano giọng Sol thứ và bản overture The Hebrides đến nỗi Field cảm thấy hoàn toàn bị lu mờ. Sau khi trải qua một cuộc phẫu thuật ở London, ông đến Paris, nơi một làn sóng tiên phong âm nhạc mới đã xuất hiện xung quanh Liszt, Chopin, Meyerbeer và Berlioz. Ở đây, Field cũng thất vọng khi nhận ra rằng giờ đây ông bị coi là lỗi thời.

    Field trở lại Moscow vào cuối năm 1835 nhưng sức khỏe suy giảm nghiêm trọng của ông đồng nghĩa với việc ông hầu như không còn khả năng biểu diễn hay sáng tác nữa. Ông qua đời vì bệnh viêm phổi ở Moscow vào ngày 23 tháng 1 năm 1837. Người ta kể rằng một giáo sĩ người Anh đã được gọi đến bên giường bệnh của ông, và khi vị giáo sĩ hỏi ông có phải là người theo đạo Tin lành, Công giáo hay thậm chí là người theo đạo Calvin không, Field được cho là đã trả lời: "Tôi không phải là người theo đạo Calvin mà là một Claveciniste (người chơi đàn clavecin - Harpsichord - tiền thân của piano)."

    Trong số các tác phẩm còn lại của ông có bảy bản concerto cho đàn phím, bốn bản sonata cho đàn phím, một vài tác phẩm thính phòng và một số lượng lớn các tiểu phẩm riêng lẻ, bao gồm rondo, fantasia và biến tấu. Khoảng mười tám bản Dạ khúc đã được lưu truyền cho chúng ta, mặc dù ngay cả ở đây, các nhà biên tập vẫn tiếp tục tranh cãi về việc bản nhạc nào trong số đó được chính Field mô tả là "Nocturnes".

    Ngay cả khi chúng ta không nói nhiều về Field với tư cách là một nhà soạn nhạc ngày nay, không thể phủ nhận rằng ảnh hưởng của ông đối với những người cùng thời là rất đáng kể. Trong những lá thư của mình, Friedrich Wieck có đề cập đến việc đào tạo con gái Clara (sau này là Schumann) theo trường phái của Field, mà ông mô tả là "tuyệt vời". Robert Schumann đã ca ngợi Field trong một số bài đánh giá mà ông viết cho tờ Neue Zeitschrift für Musik của mình. Mặc dù Chopin thất vọng về vẻ ngoài và cách chơi đàn của Field ở Paris, ông vẫn tự hào báo cáo bất cứ khi nào tên của ông được nhắc đến cùng với Field. Liszt cũng đưa ra một số nhận xét coi thường về nhà soạn nhạc người Ireland, nhưng bất chấp điều này, ông đã dành nhiều công sức và tâm huyết để biên tập và xuất bản một ấn bản đầy đủ các bản Dạ khúc. Một trong những học trò và người ngưỡng mộ nổi tiếng nhất của Field là Mikhail Glinka, người sau này được biết đến là cha đẻ của âm nhạc cổ điển Nga.

    Một số người tranh luận về việc liệu trong bối cảnh của kho tàng âm nhạc piano rộng lớn đã được viết trong những thế kỷ gần đây – đóng góp của Field cho thể loại này có phải là một sự bổ sung đáng giá hay không. Đối với tôi, bản thu âm này không phải là về việc so sánh – việc tiếp xúc với những bản Dạ khúc này là một trải nghiệm vô cùng bổ ích. Vẻ đẹp và sự duyên dáng của chúng đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi và làm phong phú thêm cuộc sống của tôi khi tôi chuẩn bị cho bản thu âm này – một giai đoạn thường đi kèm với những thăng trầm và khủng hoảng về cảm xúc. Tôi hy vọng rằng bản thu âm đầy đủ các bản Dạ khúc này – bản thu âm đầu tiên tìm được vị trí của mình trong danh mục của Deutsche Grammophon – có lẽ có thể truyền cảm hứng cho những người nghe ngẫu nhiên khám phá âm nhạc của Field cho riêng họ. Xét cho cùng, đây chính là người đã để lại di sản Dạ khúc cho hậu thế.

    - Alice Sara Ott -

    https://open.qobuz.com/album/ooiow7jx4djya

    [​IMG]
     
    Last edited: 16/2/25
    HoanComf, yennhi and Giang Nam PG71 like this.
  2. Giang Nam PG71

    Giang Nam PG71 Approved Member

    Joined:
    31/12/20
    Messages:
    22
    Likes Received:
    24
    Nghe complete này thì k cần Sub rồi, cần tiếng Piano hay là thành công!
     
  3. TrueHD

    TrueHD Advanced Member

    Joined:
    7/5/19
    Messages:
    1.086
    Likes Received:
    1.385
    Vẫn cần anh ạ ! Cây grand piano xuống sâu nhất ở A0 (27.5Hz). Lấy ví dụ loa khủng nhất nhà BW là 800D4 thì dưới 50Hz nó bắt đầu suy hao cực nhanh, tức là nó đáp ứng tới 17Hz nhưng dưới 50Hz là tiếng bass đã giảm nhanh, xuống tầm 35Hz thì chỉ còn lại 1/2 âm lượng cần thiết. Vấn đề ở đây ko phải nghe được/ko nghe được mà là nghe đủ/nghe thiếu (mất cân bằng)
     
    Last edited: 18/2/25
    Giang Nam PG71 and yennhi like this.
  4. TrueHD

    TrueHD Advanced Member

    Joined:
    7/5/19
    Messages:
    1.086
    Likes Received:
    1.385
    Thân tặng @dinhtaibvag !

    Khi tài năng của nghệ sỹ, sáng tạo của nhà soạn nhạc và kỹ thuật thu âm đỉnh cao của kỹ sư tụ hợp một chỗ..

    https://play.qobuz.com/album/avsbw1wrjckjc

    Vào ngày 14/2/2025, María Dueñas, người vừa chuyển từ vị trí ngôi sao đang lên sang hàng ngũ những violinist hàng đầu thế giới, xuất bản album Paganini: 24 Caprices — Caprices by Berlioz, Cervelló, Kreisler, Ortiz, Saint-Saëns... trên nền tảng QoBuzz. Tất cả điều là những tác phẩm nổi tiếng quen thuộc mà mỗi violinist đầu muốn thực hiện thu âm trong sự nghiệp của mình. Khoan hãy bàn về phong cách thể hiện của María Dueñas vì nổi trội nhất trong album này lại chính là thành công của kỹ sư thu âm của DG.

    Với nhạc cụ điện tử, chỉ có echo, reverb... chúng ta rất khó gặp đỉnh cao của công hưởng các note ở âm vực cao (treble). Đó chính là cảm giác âm thanh như vòng ra sau gáy và tấn công người nghe từ phía sau. Tuy nhiên, "bắt" được những note cao cộng hưởng đó khó không kém gì "bắt" được những trầm cộng hưởng mà ko làm âm thanh bị rền, kéo đuôi ... trên loa. Hơn nữa, không phải nghệ sỹ nào cũng có khả năng điều khiển nhạc cụ của mình để kết hợp hài hòa, ko bị âm cộng hưởng đó "trồng lấn" lên những âm tiếp theo, nhất là những đoạn chơi với tốc độ cao. Trong số các nhạc cụ acoustic, đàn piano có lợi thế rất lớn trên phương diện này vì nó có khả năng khống chế (dập tắt khi cần thiết) bằng bàn đạp (pedan giảm âm và vang âm). Chúng ta sẽ gặp hiện tượng này thường xuyên trên piano. Nó cũng là lựa chọn để kiểm tra dải cao, tiếng treble của hệ thống âm thanh.

    Violin nói riêng và bộ string nói chung không có lợi thế đó. Đặc biệt, violin lại thường xuyên thể hiện note cao nên người nghệ sỹ cần phải có kỹ năng đỉnh cao. Tuy nhiên, María Dueñas còn làm được nhiều hơn thế trong album này. Cô ấy thậm chí còn đột ngột gia tăng cường độ ở một số note cao một cách tuyệt vời. Ở các note thấp cũng vậy. Ta không chỉ được chứng kiến âm thanh note cao vòng ra sau gáy, đập vào gáy ... mà còn "cứa" sâu vào tai. Nếu bạn đi lấy ráy tai ở hiệu, ở công đoạn vệ sinh cuối cùng, người thợ dùng "cái chổi" ngáy tròn và nhanh trong tai bạn ... một cảm giác vừa đau, vừa ngứa nhưng lại cực sướng... khiến ta muốn dừng lại ngay nhưng cũng muốn nó kéo dài mãi ;). Thợ ngoáy tai María Dueñas đã làm điều đó trong track cuối cùng của Album - Introduction et rondo capriccioso, Op. 28 của Saint-Saëns. Không có những note láy trill sởn tóc gáy hay ngân rung thống thiết như chị Mutter nhưng María lại "ngoáy tai" cực tốt khi liên tục bất ngờ đẩy cường độ các note ngẫu nhiên lên cao một cách "điên rồ quyến rũ". Mình không bình luận gì thêm vì tác phẩm này đã quá nổi tiếng và phổ biến mỗi khi nhắc tới Zigan trong âm nhạc classical. María lựa chọn tốc độ nhanh hơn các nghệ sỹ nổi tiếng khác, bớt đi phần ai oán não nề của âm nhạc Zigan, gia tăng thêm sự biến ảo khó lường của tính hoang dã, bất cần của người Zigan, khiến chúng ta liên tưởng tới nàng Carmen vừa như thiên thần vừa giống ác quỷ.

    Tuy nhiên, tất cả những điều thú vị, cuốn hút này có thể biến mất hoặc suy giảm 50% chất lượng nếu không có các kỹ sư thu âm tuyệt vời của DG. Album này xứng đáng cho vị trí hàng đầu trong hạng mục kiểm tra dải cao nói riêng và tiếng violin nói chung của các hệ thống âm thanh. Hệ thống càng đỉnh thì đau, ngứa, sướng đạt được cân bằng càng hoàn hảo. Hệ thống còi của mình thì đau nhiều nhất rồi đến ngứa và sướng cuối cùng. Chấp nhận thôi, đau ngứa nhưng sướng tí là đủ.

    Trong Clips đăng trên Youtube, đoạn "leo dốc: cuối cùng (9:39), khi cô nàng đột ngột "cứa mạnh" vào dây G, tạo ra một note trầm "điên rồ". Nó làm các nhạc công của dàn nhạc tròn mắt và sung sướng dù họ đã luyện tập với nhau trước khi thu âm. Đây chính là trường hợp xảy ra khi bạn đột nhiên nghe lại một bản nhạc mà bạn đã nghe hàng trăm lần như thể mới nghe lần đầu tiên. Đó là sự ngẫu hứng và biểu hiện đỉnh cao của một tài năng.

     
    Last edited: 1/3/25
    BDF and dinhtaibvag like this.
  5. Giang Nam PG71

    Giang Nam PG71 Approved Member

    Joined:
    31/12/20
    Messages:
    22
    Likes Received:
    24
    Cám ơn bác rất nhiều!
    Rất công phu tìm hiểu và khai phá cho anh em trong lĩnh vực này!
    Bản thu quá hay!
     
  6. TrueHD

    TrueHD Advanced Member

    Joined:
    7/5/19
    Messages:
    1.086
    Likes Received:
    1.385
    Nhạc classical cuối cùng đâu phải dành cho quý tộc, chỉ cần một hệ thống đạt chuẩn rồi đi tìm bản thu đạt chuẩn cho nó là đủ. Còn chưa có ư !? Ta chưa đủ cố gắng hoặc chưa đến lúc nó xuất hiện thôi. Yên tâm đợi bởi các nghệ sỹ và hãng thu âm vẫn tiếp tục phấn đấu.

    Còn quanh quẩn với bản thu chất lượng kém hoặc chỉ thu âm 1 lần duy nhất mới tốn kém và loay hoay mua sắm, đổi chác ...mà chưa chắc cuối cùng đã thoả mãn.
     
    dinhtaibvag likes this.
  7. TrueHD

    TrueHD Advanced Member

    Joined:
    7/5/19
    Messages:
    1.086
    Likes Received:
    1.385
    Nghệ thuật trang trí - Ornamentation - cực kỳ quan trọng trong âm nhạc Baroque. Ngày nay, các nhạc sĩ cổ điển đã quen với việc các nhà soạn nhạc đọc từng nốt nhạc. Trong thời kỳ Baroque, các nhà soạn nhạc mong đợi các nhạc sĩ thêm nghệ thuật trang trí, bao gồm các nốt rung, nốt trầm, nốt chuyển, nốt appoggiatura, nốt duyên dáng, nốt chuyển tiếp, v.v. Việc sử dụng rung âm cũng được coi là nghệ thuật trang trí. Ngoài việc thêm nghệ thuật trang trí, người biểu diễn được mong đợi sẽ ứng biến, đặc biệt là về nhịp điệu.

    Một phong cách thể hiện kiểu "trang trí" Ornamentation trong âm nhạc Barouque làm mới lạ một tác phẩm quá quen thuộc

     
    snel and Giang Nam PG71 like this.
  8. TrueHD

    TrueHD Advanced Member

    Joined:
    7/5/19
    Messages:
    1.086
    Likes Received:
    1.385
    Johannes Brahms là một trong những "con đường" dẫn mình đến với âm nhạc classical thông qua bộ truyện trinh thám nổi tiếng về giáo sư ăn thịt Hannibal Lecter, một nhân vật khiến người ta phải nghiêng người thán phục trước kiến thức, trình độ, chỉ số IQ và khả năng sử dụng ngôn từ. Ông ta thích âm nhạc của Brahms !!! :D .. Tuy nhiên, dù nỗ lực rất nhiều nhưng mình vẫn không thể "mê" được âm nhạc Brahms nhưng ko đủ "trình" để chê, đành mượn ý kiến của một nhân vật cùng tầm cỡ với ông ấy.

    “Tôi đã chơi lại nhạc của tên khốn Brahms đó,” Tchaikovsky viết trong nhật ký của mình vào năm 1886. “Thật là một tên khốn nạn vô dụng!”

    Nhà soạn nhạc người Nga Pyotr Tchaikovsky đã nói rất nhiều về âm nhạc của Brahms—tất cả đều tệ. Về phần mình, Johannes Brahms dường như cũng không thích âm nhạc của Tchaikovsky lắm. Ông đã tham dự một buổi tập cho Bản giao hưởng số 5 của Tchaikovsky và ngủ thiếp đi. Mặc dù hai nhà soạn nhạc có cùng ngày sinh — ngày 7 tháng 5, với Brahms, sinh năm 1833, hơn ông bảy tuổi—họ minh họa cho hai thái cực đối lập của quang phổ sáng tác. Brahms là nhà cổ điển học vĩ đại, xây dựng các bản giao hưởng và hòa tấu đồ sộ với logic âm nhạc phức tạp; Tchaikovsky là nhà soạn nhạc giàu cảm xúc, đầy màu sắc như một Brahms tỉnh táo.

    “Tôi tức giận khi kẻ tầm thường tự phụ này được coi là thiên tài,” Tchaikovsky viết tiếp trong nhật ký của mình. Những câu trích dẫn có thể lấp đầy một cuốn sách. Một phần sự không thích của ông dường như là sự ghen tị với thành công của Brahms. “Brahms là một người nổi tiếng; tôi chẳng là ai cả. Tuy nhiên, không hề khiêm tốn giả tạo, tôi nói với bạn rằng tôi coi mình hơn Brahms. Vậy thì tôi sẽ nói gì với ông ấy?. Nếu tôi là một người trung thực và chân thành, thì tôi sẽ phải nói với ông ấy thế này: 'Ông Brahms! Tôi coi ông là một người rất bất tài, đầy tham vọng, hoàn toàn không có cảm hứng sáng tạo. Tôi đánh giá ông rất kém và thực sự tôi chỉ coi thường ông.'”

    Tất nhiên, Tchaikovsky không phải là người duy nhất không đánh giá cao sức hấp dẫn của người Đức này. Một nhà văn đã nói, "Nghệ thuật thì dài và cuộc sống thì ngắn; đây rõ ràng là lời giải thích cho một bản giao hưởng của Brahms." Và nhà soạn nhạc Benjamin Britten đã phàn nàn, "Tôi không bận tâm đến Brahms tệ, nhưng tôi không thể chịu nổi Brahms hay." Không cần phải nói, đây không còn là ý kiến của đa số nữa, vì Brahms và âm nhạc của ông hầu như được những người quan tâm đến nhạc cổ điển yêu thích. Một nhà phê bình đã giải thích: "Âm nhạc của Tchaikovsky nghe hay hơn thực tế; âm nhạc của Brahms hay hơn âm thanh mà nó phát ra." “Tchaikovsky’s music sounds better than it is; Brahms’ music is better than it sounds.”

    Bản concerto cho violin của Brahms là mục tiêu đặc biệt của Tchaikovsk. Nó không được đón nhận nồng nhiệt khi ra mắt thính giả (bây giờ nó cũng được chấp nhận là một kiệt tác). “Bản concerto của Brahms hấp dẫn tôi ít như mọi bản concerto khác mà ông ấy đã viết”, Tchaikovsky đã viết vào năm 1880 cho người bảo trợ của mình, Nadezhda von Meck. “Rất nhiều sự chuẩn bị như thể cho một điều gì đó, rất nhiều gợi ý rằng điều gì đó sẽ sớm xuất hiện và làm bạn mê mẩn, nhưng chẳng có gì xảy ra, ngoại trừ sự nhàm chán”. Sau đó trong bức thư có trích dẫn nổi tiếng nhất về Brahms: “Nó giống như một bệ đỡ lộng lẫy cho một cây cột, nhưng cây cột thực sự đã mất, và thay vào đó, những gì xuất hiện ngay sau một bệ đỡ chỉ đơn giản là một bệ đỡ khác”.

    Vì vậy, thật bất ngờ khi hai nhà soạn nhạc thực sự gặp nhau, họ lại rất hợp nhau. Họ gặp nhau vào ngày đầu năm mới, năm 1888, khi nghệ sĩ vĩ cầm Adolph Brodsky đang tập một Tam tấu của Brahms. Brodsky đã chơi ra mắt bản concerto cho violin nổi tiếng của Tchaikovsky, và cả hai nhà soạn nhạc đều được mời dùng bữa tối sau buổi tập. Tchaikovsky bước vào phòng khi bản nhạc vẫn đang phát, và sau bữa tối, họ cùng nhau uống rượu và rất hợp nhau. Tchaikovsky lưu ý rằng Brahms đã cố gắng hết sức để tỏ ra thân thiện, và nhà soạn nhạc người Nga thấy rằng ông thực sự thích người Đức này, người có tính cách rất khác biệt.

    Brahms nổi tiếng là người hay nói chua ngoa. Có lần khi ông tham dự buổi tập một trong những tứ tấu đàn dây của mình, sau đó ông đã nói với nghệ sĩ vĩ cầm, "Tôi thích nhịp độ, đặc biệt là của anh." Nhưng Brahms rất vui vẻ vào đêm đó tại nhà Brodsky, và họ đã uống khá nhiều. Họ đã gặp nhau ít nhất một lần nữa và cũng dành cả đêm đó để uống rượu. "Brahms là một người khá thích uống rượu," Tchaikovsky đã viết. Tuy nhiên, thực tế là họ có thể hòa hợp tốt với nhau không bao giờ thay đổi quan điểm của ông về âm nhạc của Brahms. Khi ông rời đi vào đêm hôm đó sau bữa tối với gia đình Brodsky, Anna Brodsky đã hỏi ông rằng ông có thích những gì mình đã nghe trong buổi tập không.

    “Đừng giận tôi, bạn thân mến,” ông trả lời, “nhưng tôi không thích nó.”
     
    Last edited: 18/3/25
    snel likes this.
  9. TrueHD

    TrueHD Advanced Member

    Joined:
    7/5/19
    Messages:
    1.086
    Likes Received:
    1.385
    Tchaikovsky’s music sounds better than it is; Brahms’ music is better than it sounds.”

    Nhận định này có lẽ mà một cách phân biệt các audiophile với melomane. Theo mình hiểu thì

    - Âm nhạc của Tchaikovsky cần thiết bị tốt: nhạc cụ tốt, thu âm tốt, hệ thống phát xịn xò...

    - Âm nhạc của Brahms lại cần con người tốt: nghệ sỹ thể hiện tốt, người nghe xịn xò...
     
  10. TrueHD

    TrueHD Advanced Member

    Joined:
    7/5/19
    Messages:
    1.086
    Likes Received:
    1.385
    Kể từ khi giành giải thưởng cao nhất tại Cuộc thi Tchaikovsky 2019, Alexandre Kantorow đã mở ra những con đường rực rỡ và vĩ đại nhất trên khắp các phòng hòa nhạc và phòng thu âm trên thế giới. Giờ đây, anh đã khuấy động Proms với một bản trình diễn tuyệt vời về Bản concerto cho piano số 4 của Beethoven . Buổi biểu diễn, một sự hợp tác được lên kế hoạch kỹ lưỡng với Royal Philharmonic Orchestra và nhạc trưởng truyền cảm hứng Vasily Petrenko , đã để lại cho thế hệ sau một bức tranh ghi lại một cách xuất sắc lối chơi du dương của Kantorow, cách tạo hình cụm từ tinh tế của anh và sự tinh tế của anh trong các tương tác với dàn nhạc. Đối với những khán giả mà đây là lần đầu tiên được nghe bậc thầy biểu diễn bằng xương bằng thịt, tôi nghĩ rằng, họ sẽ nhớ mãi.

    Trong các buổi biểu diễn bản concerto, một số nghệ sĩ piano, sau khi ngồi vào ghế, sẽ nhìn chằm chằm vào bàn phím như thể đang đối mặt với một con rắn hổ mang do chính họ tạo ra. Kantorow, bình tĩnh như bạn muốn, ngồi xuống và chạm vào một hợp âm - hợp âm Sol trưởng nổi tiếng, vị trí của nó đã cách mạng hóa hình thức concerto. Từ khoảnh khắc đó, sự hùng biện trong cách chạm của anh ấy đã định nghĩa sự duyên dáng và niềm đam mê mà buổi biểu diễn được truyền tải. Trong chương thứ hai, thường được mô tả là Orpheus xoa dịu những con thú dữ để chúng hài lòng, Kantorow và những người cộng sự này chỉ đơn giản đồng ý rằng họ có thể nói lên sự bình yên của riêng mình. Đó không phải là một cuộc đối thoại mà là nhìn nhận mọi thứ từ những góc độ khác nhau và để khán giả kinh ngạc trước sự hùng biện của cuộc trao đổi. Sự hùng biện đó cũng thể hiện rõ trong chương cuối tuyệt vời - và chắc chắn sẽ được nghe lại khi Kantorow trở lại, như anh ấy chắc chắn sẽ làm...

    Christopher Woodley

    Alexandre Kantorow vẫn đang đem kiệt tác này đi lang thang khắp các khán phòng trên thế giới và không hiểu có định ghi âm chính thức hay ko. Nó vẫn chưa xuất hiện trên các nền tảng streaming !! Đáng tiếc...



    [​IMG]
     
    snel likes this.
  11. banuvo

    banuvo Approved Member

    Joined:
    4/10/06
    Messages:
    8
    Likes Received:
    4
    Location:
    ttvnol.com
    ôi tuyệt quá bạn TrueHD, người lữ hành không mỏi, kiến thức và tâm huyết của bạn với classical thật đáng trân trọng. Cám ơn bạn
     
    TrueHD and snel like this.
  12. TrueHD

    TrueHD Advanced Member

    Joined:
    7/5/19
    Messages:
    1.086
    Likes Received:
    1.385
    Bạn thấy thích là vui rồi !

    Mình chỉ là người nghe nhạc bình thường. Thi thoảng bắt gặp những bản trình tấu hay, nếu đang rảnh rỗi + hứng thú thì gõ vài dòng coi như lưu vết lại thôi. Bản concerto trên cũng đợi 2 năm rồi ko thấy xuất hiện trên Qobuz hay phát hành ghi âm gì cả !!
     

Share This Page

Loading...