Bác Loa lành nhể, chị em gần nhà em mà giàu thế là em nổi tính tham lam tìm cơ hội giở võ vù cáo cướp của ngay
Chả hiểu sao hồi đại học lớp em rất nhiều đứa có tên "phù hợp" với việc nói lái (sorry trước những bác có tên đó trên này nhé, vui tý ): Công "ngủ", Thái "giò", Hải "dớ", Hiếu "dai", Tài "giói". Buồn cười nhất cái thằng Tài giói, nó hiền lành nên khi bị gọi như thế cậu ngơ ngác ko hiểu, anh em giải thích là đọc chại đi của Tài giỏi cậu tin ngay. Sau chả biết đứa nào giải thích cho nên tức lắm, có lần mấy đứa con gái cứ choe choé tài giói, tài giói tý bị nó đánh cho :lol:
Đui là mù Giông thì có gió phải hông bác, còn nấu nướng em hỏng nghỉ ra Kiểu này giống như sấm của Trạng Quỳnh quá "Phong Nhĩ"
cái này là văn nói, không phải văn viết và mang tính địa phương cao: như Bác sevensix giải thích: đông zui là mù Zó là..... còn nấu nướng thì: - nầu là đun, nướng là thui nấu nướng là đun thui -> đui thun đui là mù, thun là co => nấu nướng <=> Mù co <=>......
Em có anh bạn tên Đạt. Lúc nhỏ anh này thích nhạc Beatles nên gọi là Đạt Bít, sau này lớn hơn thì gọi sang thể trân trọng là Mister Đạt. (sorry các bác tên Đạt trên này :mrgreen: )
Hôm qua, ông cu con e năm nay học lớp 7 phân tích cho e câu " Phê vãi 'màu' " có nghĩa như sau. "màu" -> "ca lờ" (color)..."Phê vãi màu" ->"Phê vãi cả L" :mrgreen: .
Sông Hương sương trắng mù em đợi Bắc Bình nắng cực cá chẳng reo Nhất nhật tồn sinh tu phải đạo Tam niên khu động bát niên sầu... BV lượm được bài ni mờ hông hỉu. :shock:
Sông hương sương trắng, mù anh đợi Núi ngự nắng cực, đá không reo Nhất nhật sinh thời, tu phải đạo Tam niên khu động, bách niên sầu :mrgreen:
Sông hương sương trắng mù chẳng đợi Núi ngự nắng cực, đá không reo Một mình vò võ tu chẳng đạo Tam niên khu động, có đâu sầu.